2024-05-15
Những cuộc chiến với các băng đảng.
Biên giới phía Nam đang sụp đổ. Cách duy nhất để thiết lập lại nó là gây chiến với những người thực sự kiểm soát nó
(John Daniel Davidson, The Spectator, 15/5/2024)
Washington đã phạm sai lầm cơ bản khi coi cuộc khủng hoảng biên giới hiện nay là vấn đề nhập cư, chứ không phải là vấn đề an ninh quốc gia dưới thời Tổng thống Biden. Đối với các tiểu bang biên giới như Texas, nơi phải chịu gánh nặng của tình hình, nó cũng đang trở thành một vấn đề hiến pháp. Vào tháng 1, Tòa án Tối cao Hoa Kỳ đã hủy bỏ lệnh cấm liên bang cắt dây thép gai mà Texas đã giăng dọc một đoạn biên giới dài 2,5 dặm gần thị trấn Eagle Pass. Thống đốc Greg Abbott phản ứng bằng cách khẳng định quyền tự vệ cơ bản của tiểu bang ông trước sự bất động của liên bang, trích dẫn thẩm quyền hiến pháp. Thống đốc Texas đã hoàn toàn đúng - thẩm quyền bảo vệ và duy trì cộng đồng (polity) tồn tại trước khi tiến hành các tranh luận về ai sẽ thực thi luật nhập cư liên bang.
Hành động kịch tính của Abbott viện dẫn một bộ luật tiểu bang năm 2023 cho phép chính quyền tiểu bang và địa phương bắt giữ những người bị nghi ngờ là người nhập cư bất hợp pháp; ông đã triển khai Lực lượng Vệ binh Quốc gia, quân đội của tiểu bang và Biệt đội Texas để giành quyền kiểm soát Eagle Pass. Hành động này khiến cuộc khủng hoảng biên giới trở nên nhẹ nhõm hơn, khiến việc nhập cư bất hợp pháp trở thành vấn đề số một của cuộc bầu cử tổng thống năm 2024, dường như chỉ sau một đêm.
Nhưng có một chủ đề liên quan đến bảo vệ biên giới mà ngay cả những thống đốc kiên quyết nhất cũng không thể vi phạm, quyền lực chỉ dành cho chính phủ liên bang - và giải pháp duy nhất sẽ chấm dứt các hoạt động buôn người công nghiệp hóa đã làm giàu cho một số nhóm tội phạm Mexico thậm chí còn hơn cả các tổ chức tội phạm Mexico. buôn bán ma túy: chúng ta phải gây chiến với các băng đảng, những kẻ thu lợi lớn từ sự khốn cùng ở cả hai bên biên giới.
Gọi những gì đang diễn ra ở Texas là “cuộc xâm lược” là không phù hợp. Kể từ khi Biden nhậm chức vào tháng 1 năm 2021, hơn 9 triệu người nhập cư bất hợp pháp đã bị bắt ở biên giới phía Nam Hoa Kỳ và trung bình có khoảng 137.000 người vào nước này mỗi tháng. Vào cuối tháng 12, 12.600 người nhập cư đã bị bắt chỉ trong khoảng thời gian 24 giờ, tổng số người nhập cư trong một ngày cao nhất từng được ghi nhận, phá vỡ kỷ lục trước đó là 12.000 người được thiết lập hai tuần trước đó. Đến cuối tháng, hơn 300.000 người nhập cư đã bị bắt khi vượt biên trái phép, phá vỡ mọi kỷ lục hàng tháng trước đó. Tất nhiên, đó chỉ là những người nhập cư mà chúng tôi biết. Steven Camarota thuộc Trung tâm Nghiên cứu Nhập cư ước tính số lượng người được gọi là “trốn chạy” - những người nhập cư bất hợp pháp mà chính quyền liên bang quan sát thấy đã vào đất nước bất hợp pháp nhưng không thể bắt giữ - là gần 13 triệu.
Đây là điều cần thiết để hiểu về cuộc khủng hoảng biên giới, thường dường như không thể xảy ra với quy mô và mức độ phức tạp của nó: mỗi người vượt qua biên giới đều bị buôn bán. Không ai vượt qua Rio Grande mà không trả tiền cho một tập đoàn hoặc một quan chức Mexico, hoặc cả hai, trước khi đặt chân xuống sông. Điều này đúng với những người muốn xin tị nạn vượt biên một cách tự do, thường có trẻ em đi theo và những người vượt biên một cách bí mật với hy vọng tránh bị phát hiện và bắt giữ. (Thật vậy, nhóm này phải trả nhiều tiền hơn đáng kể, vì rõ ràng là nó đòi hỏi nhiều nguồn lực và nhân lực hơn của các băng đảng và đường dây buôn lậu mà chúng hợp tác để đưa ai đó vào Mỹ mà không bị phát hiện.)
Cuộc khủng hoảng biên giới đang được thúc đẩy bởi hoạt động buôn bán người di cư vì lợi nhuận quy mô lớn do các băng nhóm tội phạm Mexico hợp tác với các phần tử của nhà nước Mexico thực hiện. Hãy coi các tập đoàn này như những tập đoàn đa quốc gia như Halliburton - nếu Halliburton kinh doanh bắt cóc và tống tiền, rửa tiền, sản xuất và phân phối fentanyl cũng như quản lý hậu cần liên quan đến việc đưa đón 137.000 người mỗi tháng vào Hoa Kỳ.
Bộ An ninh Nội địa ước tính rằng lợi nhuận của các tập đoàn từ buôn lậu người nhập cư đã tăng vọt từ 500 triệu USD vào năm 2018 lên con số đáng kinh ngạc là 13 tỷ USD vào năm 2022. Và đó có thể là một ước tính thấp, do tính mờ ám của thị trường chợ đen dành cho người nhập cư và số lượng vụ bắt giữ ở biên giới ngày càng tăng. Giả sử trung bình mỗi người nhập cư trả cho một kẻ buôn lậu có liên kết với cartel 5.000 USD để vượt biên (đó là mức thấp). Nếu trung bình có 137.000 người di cư bị bắt mỗi tháng thì đó là doanh thu hàng tháng là 685 triệu USD - chỉ dành cho những người nhập cư mà chúng tôi biết.
Một thế kỷ trước, có một loại khủng hoảng biên giới khác xảy ra khi cuộc nội chiến ở Mexico lan sang Mỹ. Nó lên đến đỉnh điểm trong Cuộc đột kích trừng phạt (Punitive Raid) của Tướng John J. Pershing năm 1916. Mỹ đã bắt đầu đồn trú binh lính ở các thị trấn biên giới vào năm 1910, nhưng xung đột đã chuyển sang hướng khác khi lực lượng dân quân của Pancho Villa giết chết 18 người ở New Mexico. Kỵ binh của Pershing đã vượt qua Rio Grande và đánh tan lực lượng của Villa, mặc dù bản thân người đàn ông này đã trốn thoát. Tổng thống Woodrow Wilson rất ấn tượng nên đã giao Pershing lãnh đạo nước Mỹ trong Thế chiến thứ nhất.
Trong cuộc chiến đó, chiến tranh hóa học đã giết chết hơn 1.400 binh sĩ dưới sự chỉ huy của Pershing. Và nước Mỹ đã thoát khỏi một cách dễ dàng: Từ năm 1914 đến năm 1918, hơn 90.000 binh sĩ đã chết trong đám mây mù tạt, phosgene hoặc chlorine - một tỷ lệ thương vong dã man đến mức thế giới văn minh đã cấm sử dụng khí đốt trong chiến tranh. Năm 2023, 112.000 người Mỹ chết do dùng thuốc quá liều.
Gần như tất cả những cái chết này là từ fentanyl do Trung Quốc cung cấp và bị các băng đảng Mexico buôn lậu qua biên giới. Vào năm 2023, một cảng duy nhất ở Bỉ đã thu giữ lượng cocaine lớn gấp đôi số lượng trên toàn bộ biên giới Mỹ; chính quyền chỉ tìm thấy 10 gam fentanyl. Cùng năm đó, Bộ An ninh Nội địa Hoa Kỳ đã thu giữ 43.000 pound (19,5 triệu gam) fentanyl. Đây là cuộc chiến tranh hóa học có chủ ý với số người chết hàng năm ngang bằng với sự hủy diệt ở Hiroshima và Nagasaki.
Câu hỏi không phải là “tại sao Mỹ phải gây chiến với các tập đoàn?” Đó là "tại sao chúng ta chưa làm vậy?"
Cụm từ “bảo đảm biên giới” có xu hướng gợi ý những điều chúng ta có thể làm về phía mình, như hoàn thành bức tường biên giới, cải cách hệ thống tị nạn, thuê thêm nhân viên Biên phòng. Nhưng vào thời điểm này, không điều nào trong số đó có thể làm được gì nhiều để ngăn chặn các tập đoàn khỏi hoạt động kinh doanh sinh lợi và đang bùng nổ. Việc Hoa Kỳ quay trở lại các biện pháp hiệu quả nhất - hay như báo chí gọi là "hà khắc" - do chính quyền Trump thực hiện không còn đủ nữa. Không phải khi một doanh nghiệp lớn như Starbucks đang gặp nguy hiểm. Để ngăn chặn điều đó, chúng ta phải mở rộng hiểu biết của mình để bao gồm việc đảm bảo an ninh cho cả hai bên biên giới. Điều đó có nghĩa là đối xử với các cartel như các tổ chức khủng bố và sau đó gây chiến với chúng.
Và điều đó có nghĩa là sự can thiệp đơn phương của Mỹ vào Mexico. Sự can thiệp như vậy sẽ như thế nào? Hoa Kỳ phải đối xử với lãnh thổ do cartel kiểm soát - bao gồm phần lớn miền bắc Mexico vào thời điểm này - không khác gì Fallujah. Lấy ví dụ, phản ứng của Hoa Kỳ đối với vụ cartel thảm sát ba phụ nữ và sáu trẻ em (trẻ nhỏ nhất là một cặp song sinh tám tháng tuổi) vào tháng 11 năm 2019, tại Sa mạc Sonoran cách biên giới Hoa Kỳ khoảng 70 dặm. Các nạn nhân có hai quốc tịch Mỹ-Mexico và là thành viên của đại gia đình LeBarón, một cộng đồng người Mormon theo trào lưu chính thống lần đầu tiên định cư ở sa mạc Chihuahua vào những năm 1920. Tổng thống Trump đe dọa sẽ “gây chiến” với các tập đoàn và “xóa sổ chúng khỏi mặt đất”, nhưng chính quyền của ông thực tế không làm gì cả. Lẽ ra ông ấy phải làm gì? Lẽ ra ông nên tiến hành một chiến dịch trừng phạt chống lại tất cả các tập đoàn hoạt động trong khu vực.
Điều này có nghĩa là phải bố trí trên mặt đất để thực hiện các đòn tấn công chết người nhanh chóng. Pháo đài Huachuca ở Arizona và Pháo đài Bliss ở Texas được cung cấp đủ quân số và vật chất để tiến hành một chiến dịch ngắn và sắc bén bên trong Mexico. Các hoạt động của máy bay không người lái có vũ trang và không vũ trang sẽ nắm quyền kiểm soát không phận Mexico; Hải quân Hoa Kỳ sẽ thiết lập quyền kiểm soát ngoài khơi bờ biển Mexico để giám sát và ngăn chặn, còn Quân đội Hoa Kỳ sẽ chịu trách nhiệm di chuyển biên giới.
Các băng đảng có thể mạnh hơn các cảnh sát địa phương, nhưng họ có rất ít cơ hội đối đầu công khai với quân đội Mỹ - đặc biệt là một quân đội được trang bị các quy tắc giao chiến rõ ràng và không giả vờ xây dựng quốc gia.
Nói rộng ra, một hoạt động đơn phương của Mỹ trong khu vực này sẽ đòi hỏi phải thiết lập quyền kiểm soát không phận từ Nogales, Arizona, cách 275 dặm về phía nam đến Hermosillo, Sonora, và từ El Paso-Juárez đến Chihuahua, khoảng 230 dặm về phía nam. Trong khuôn khổ này, các lực lượng Hoa Kỳ sẽ thiết lập vùng cấm bay để phát hiện và đối đầu với bất kỳ sự can thiệp nào của các lực lượng bán quân sự có liên kết với cartel. Hoặc quân đội Mexico.
Đừng nhầm lẫn, Quân đội Mexico và các cơ quan an ninh là phần mở rộng quyền lực của cartel. Điều đó từng có nghĩa là một sĩ quan cấp cao đang bị bắt (Genaro García Luna, tương đương với giám đốc FBI của Mexico, hiện đang ở tù liên bang vì nhận hối lộ hàng triệu USD từ băng đảng Sinaloa). Kể từ năm 2018, dưới thời tổng thống Mexico Andrés Manuel López Obrador, thường được gọi là AMLO, mối liên hệ giữa tội phạm có tổ chức và chính phủ đã ngày càng sâu sắc. Trong cuộc bầu cử tháng 6 năm 2021 ở tiểu bang Sinaloa, cartel đã ngăn chặn một cách hiệu quả các hoạt động vận động bầu cử của mọi đảng chính trị khác vào ngày bầu cử bằng cách “giam giữ” (tức là bắt cóc) hàng trăm nhân viên chiến dịch - người vận động, gọi điện- nhân viên ngân hàng, người theo dõi cuộc thăm dò, quan chức bầu cử - ngoại trừ những người làm việc cho Đảng Morena của López Obrador, khiến đây là đảng duy nhất trong bầu cử.
Kết quả có thể đoán trước là một chiến thắng vang dội cho liên minh dân túy cánh tả của López Obrador và sự thất bại của PRI, đảng chuyên quyền cũ đã cai trị ở Mexico trong phần lớn thế kỷ trước. Trong những trường hợp này, ranh giới giữa cartel và nhà nước trở nên mờ nhạt. Christopher Landau, đại sứ của Trump tại Mexico, đã khẳng định rằng những vùng lãnh thổ rộng lớn của Mexico hiện đang bị kiểm soát bởi các tập đoàn. Landau ước tính vào năm 2021, có tới 40% diện tích Mexico nằm dưới sự thống trị của các tập đoàn. Và chúng ta không chỉ nói về những rào cản mà còn nói về các bộ máy chính trị, kỹ nghệ, thương mại và lãnh thổ của địa phương và tiểu bang - tất cả đều do các tập đoàn kiểm soát.
Các nhà lãnh đạo của chúng ta phải đối mặt với thực tế rằng nhà nước Mexico (khác biệt với người dân Mexico) hiện là đối thủ công khai của Hoa Kỳ, hợp tác với các tập đoàn. Quan chức Mexico nên hiểu rằng nếu chính phủ liên bang từ chối áp đặt chủ quyền đối với lãnh thổ của mình (nhượng lại toàn bộ hoặc một phần cho các tập đoàn) thì Lực lượng Vũ trang Hoa Kỳ sẽ áp đặt quyền kiểm soát lãnh thổ đó như một biện pháp an ninh cần thiết. Lực lượng an ninh Mexico có những thành phần tốt, nhưng họ bị chôn vùi dưới lớp tham nhũng và nỗi sợ hãi. Việc tấn công trực tiếp vào các tập đoàn - và các thủ lĩnh của chúng trong Lực lượng Vệ binh Quốc gia và quân đội - chắc chắn sẽ tiết lộ đâu là những thành phần và lãnh đạo đáng tin cậy trong lực lượng an ninh nhà nước. Một cuộc tấn công mang tính chiến lược, cục bộ vào vùng đất cartel là chất xúc tác cần thiết để giải phóng nhà nước Mexico khỏi cạm bẫy ảnh hưởng của cartel, buộc lực lượng vệ binh quốc gia và quân đội Mexico tái khẳng định mình là lực lượng chống lại những kẻ khủng bố ma tuý bất hợp pháp.
Đây không phải là lời kêu gọi chiến tranh với Mexico, mà là sự thừa nhận thẳng thắn rằng nếu chúng ta muốn giành quyền kiểm soát biên giới phía nam của mình từ tay các tập đoàn hiện đang thu lợi từ việc nhập cư bất hợp pháp, chúng ta sẽ phải chiến đấu với chúng. Trong hơn một thế kỷ, chúng ta đã triển khai quân đội của mình trên khắp thế giới để bảo đảm lợi ích của Hoa Kỳ, bất kể ranh giới hay ngoại vi đến đâu. Cuộc khủng hoảng biên giới không được xác định rõ ràng hoặc ngoại vi; nó đi thẳng vào mục đích của chính phủ và quân đội. Liệu chúng ta có chấp nhận quan điểm rằng quân đội Mỹ nên được cử đến để chiến đấu với các nhóm thánh chiến ở Châu Phi và Trung Đông nhưng không được triển khai để áp đặt quyền kiểm soát biên giới dài 2.000 dặm của chúng ta với Mexico, ngay cả khi đối mặt với một thế lực thù địch nước ngoài cố tình khuyến khích - và thu lợi từ - nhập cư bất hợp pháp và chiến tranh hóa học chống lại công dân của chúng ta? Bất kể lợi ích quốc gia nào chúng ta có ở nước ngoài, không gì có thể so sánh được với lợi ích trước mắt mà chúng ta có dọc biên giới Mỹ-Mexico. Và những lợi ích đó - từ các tiểu bang biên giới bị áp đảo cho đến nội địa bị tàn phá bởi fentanyl - không đòi hỏi gì hơn ngoài chiến tranh.
https://thespectator.com/topic/case-cartel-wars-border/
NVV dịch