Sunday, June 9, 2024

 2024-06-08 

Tại sao phán quyết về tiền bịt miệng của Trump là cuộc tấn công cao nhất bằng tư pháp

(Julian Epstein, NY Post, 8/6/2024)

Đảng Dân chủ cuối cùng đã xẻo được một miếng thịt (*) của Donald Trump trong phòng xử án ở Manhattan vào tuần trước nhưng giống như Antonio trong vở kịch “The Merchant of Venice” của Shakespeare (*), cơn khát máu có thể là nguyên nhân khiến họ bị hủy hoại.

Phán quyết có tội phải được tòa án phúc thẩm hoặc liên bang ở New York hủy bỏ và có thể sẽ có vào một thời điểm nào đó - nhưng có lẽ chỉ sau khi mục tiêu can thiệp bầu cử rõ ràng của Đảng Dân chủ đã đạt được.

Chưa bao giờ các công tố viên tiểu bang buộc tội một bị cáo về hành vi báo cáo vi phạm bầu cử liên bang (tòa án tiểu bang không có thẩm quyền xét xử) và chưa bao giờ các thỏa thuận giữ im lặng được bồi thẩm đoàn trong bất kỳ phiên tòa hình sự nào coi là một khoản chi tiêu tranh cử liên bang phải báo cáo.

Trong một trò chơi trốn tránh pháp lý, Trump đã bị từ chối quyền hiến pháp lâu đời là phải được thông báo về các tội trạng và nhận được phán quyết đồng thuận của bồi thẩm đoàn về những cáo buộc đó.

Thay vào đó, bồi thẩm đoàn được phép chọn ra một cách không nhất trí từ danh sách “các khoản phí bổ sung” - chiến dịch liên bang chưa được chứng minh, thuế và các khoản phí ghi sổ khác - mà Alvin Bragg cần để tạo ra một trọng tội do vi phạm sổ sách kế toán sai phạm đã hết hạn.   

Khi công tố độc lập Ken Starr truy tố hình sự Tổng thống Clinton vì che đậy một vụ ngoại tình, các đảng viên Dân chủ đã lên án gay gắt, lập luận rằng các công tố viên đang sử dụng luật này một cách có chọn lọc để truy lùng một đối thủ chính trị - định nghĩa cổ điển về luật pháp.

Mọi thứ đã thay đổi như thế nào trong một vài năm ngắn ngủi.

Điều đã thay đổi nhiều nhất là kỹ nghệ sử dụng tòa án.

Đảng Dân chủ chết lặng trước đề cử năm 2016 của Trump và cuộc bầu cử sau đó.

Bộ Tư pháp của Tổng thống Obama đã bắt đầu các cuộc điều tra phản gián gây tranh cãi đối với các quan chức chiến dịch tranh cử của Trump và chiến dịch tranh cử tổng thống của Hillary Clinton đã trả tiền cho một “Hồ sơ Steele” giả mạo tuyên bố Trump là gián điệp Nga.

Đáng chú ý, Bragg thậm chí chưa bao giờ xem xét việc truy tố Clinton vì đã báo cáo sai về việc làm xấu hổ này như một “chi phí pháp lý” mặc dù có những điểm tương đồng kỳ lạ với vụ của Trump.

Trong trường hợp của Clinton, FEC đã phạt chiến dịch tranh cử của Clinton một khoản tiền khiêm tốn - đó là điều đáng lẽ phải xảy ra trong trường hợp thỏa thuận im lặng của Trump.

Nhưng tội lỗi ban đầu của Steele Dossier đã sinh ra một kỷ nguyên luật pháp mới cho Đảng Dân chủ.

Khi các cáo buộc về sự thông đồng với Nga của Trump ngày càng gia tăng trong nhiệm kỳ tổng thống của Trump, các truyền hình theo phe tự do đã tìm thấy một loạt tỷ lệ người xem đang ngủ quên trước đây của họ, các báo in chính thống đã tăng lượng người đăng ký mới và Cassandras hợp pháp cánh tả ít người biết đến trước đây đã nhận được các hợp đồng sách và hợp đồng truyền hình.

Đừng bận tâm đến việc không có bất kỳ bằng chứng thực tế nào về âm mưu tội phạm của Trump.   

Đối với Đảng Dân chủ, ảo tưởng về mối quan hệ tội phạm của Trump với người Nga gần như trở thành nỗi ám ảnh trong nhiệm kỳ tổng thống của ông.

Các nhà lãnh đạo đảng Dân chủ như Adam Schiff đã hứa hẹn bằng chứng chắc chắn về tội phạm, và những người dẫn chương trình truyền hình theo chủ nghĩa tự do đã nín thở lặp lại những thông tin được cho là có thể xác nhận trong chương trình đưa tin nghẹt thở từ bình minh đến hoàng hôn của họ.

Một cuộc điều tra của Columbia Journalism Review sau đó đã cho thấy văn hóa báo chí trong quan điểm này đã thay thế thể chế báo chí độc lập nghiêm túc hơn dựa trên sự thật, điều tra độc lập và chủ nghĩa hoài nghi như thế nào.   

Khi công tố viên đặc biệt Robert Mueller giải oan cho Trump về sự thông đồng với Nga nhưng phát hiện ra bốn trường hợp có thể cản trở công lý, cánh tả không xin lỗi, cứ tiếp tục.

Những cáo buộc mới có thể đủ để cái trò đó đi tiếp, nhưng sự hoài nghi đã lộ rõ bởi thực tế là Biden DOJ và tất cả các chuyên gia theo chủ nghĩa tự do dường như đã quên nó một khi Biden còn đương chức và có đủ vị thế để làm điều gì đó về nó.  

Đây không phải là biện pháp bảo vệ hành vi của Trump.

Tôi đã rất chỉ trích một cách công khai việc Trump không yêu cầu những kẻ bạo loạn ngày 6 tháng 1 hạ nhiệt, những lý thuyết xa vời của ông ấy theo Tu chính án thứ 12 nhằm lật ngược kết quả bầu cử năm 2020 đã được chứng nhận và những hành vi sai trái trong tài liệu mật của ông ấy.

Và cần có những hậu quả thích đáng cho mỗi việc.

Nhưng vấn đề lớn hơn là tư duy nhóm ngủ quên của cánh tả đã tán thành chủ nghĩa độc tài pháp lý mới, mù quáng bởi sự khát máu trong việc theo đuổi trận chiến tư pháp.  

Vụ bạo loạn ngày 6 tháng 1 đã xảy ra hơn ba năm trước.

Chúng ta có thực sự tin rằng không có yếu tố chính trị nào đằng sau quyết định của Bộ Tư Pháp (và quyết định của Fani Willis gây tranh cãi về mặt đạo đức ở Georgia) nhằm trì hoãn việc truy tố cho đến chỉ vài tháng trước cuộc bầu cử năm 2024?

Liệu đảng Dân chủ có thực sự ổn khi các công tố viên đảng phái như Alvin Bragg và Bộ trưởng Tư pháp New York Letitia James - vốn mâu thuẫn sâu sắc với tham vọng chính trị của họ - sử dụng quyền lực to lớn của các công tố viên để truy lùng các đối thủ chính trị bằng những ứng dụng luật chưa từng có?

Giống như Antonio của Shakespeare, các đảng viên Dân chủ sẽ khó có thể lấy được miếng thịt của mình. (*)

Chẳng hạn, họ sẽ có ít cơ sở hơn nếu Bộ Tư pháp của Trump truy tố cựu Tổng thống Biden vì hành vi xử lý sai các tài liệu mật hoặc các ứng cử viên Đảng Dân chủ vì những lỗi không thể tránh khỏi trong chiến dịch tranh cử.   

Việc Hunter Biden bị truy tố vì nói dối trong đơn gửi liên bang xin mua súng - một vụ án thường không bao giờ được đưa ra - có thể chỉ là trường hợp đầu tiên củađòn quật ngược.

Và khi các cửa xả lũ chiến tranh tư pháp mở ra, điều trớ trêu có thể là trong vụ Manhattan, đảng Dân chủ đã gây ra mối đe dọa sâu sắc cho nền dân chủ của chính họ.   

https://nypost.com/2024/06/08/opinion/the-trump-hush-money-trial-verdict-is-peak-lawfare/

Julian Epstein là cựu Cố vấn trưởng của Đảng Dân chủ tại Ủy ban Tư pháp Hạ viện.

 (*) Trong vở kịch “The Merchant of Venice” của Shakespeare, Antonio thỏa thuận nếu anh ta không trả nợ đúng hạn cho Shylock thì Shylock có quyền lấy 1 pound thịt trên người Antonio. Nhưng khi ra tòa vì Antonio không trả được nợ, Shylock đòi cắt một miềng thịt của Antonio, thì "luật sư" của Antonio cấm Shylock làm Antonio chảy máu, thế là Shylock thua.

NVV
 

 2025-01-21  Kết thúc của chấn động và kinh ngạc: Bộ Tư pháp đã đưa ra lập luận như thế nào về lệnh ân xá J6 (Jonathan Turley, 21/1/2025) Và...