Saturday, June 22, 2024

 2024-06-20 

Sự thật đáng buồn về cái gì thực sự quan trọng nhất trong các cuộc tranh luận tổng thống

(Julian Zelizer, CNN, 20/6/2024)

Ghi chú của biên tập viên
: Julian Zelizer, nhà phân tích chính trị của CNN, là giáo sư lịch sử và quan hệ công chúng tại Đại học Princeton. Ông là tác giả và biên tập của 25 cuốn sách, bao gồm cả cuốn sắp xuất bản, “Quốc gia của chúng ta đang gặp rủi ro: Tính liêm chính trong bầu cử như một vấn đề an ninh quốc gia” (Our Nation at Risk: Election Integrity as a National Security Issue)

 —

Khi Tổng thống Joe Biden và cựu Tổng thống Donald Trump đối đầu trong cuộc tranh luận trên CNN vào tối thứ Năm tới, những khoảnh khắc quan trọng nhất có thể sẽ xoay quanh những lời lẽ mà các ứng cử viên chắc chắn sẽ đưa ra.

Trong suốt thời gian các ứng cử viên dành thời gian mài giũa những lời phát biểu mở đầu, ghi nhớ số liệu thống kê và trích dẫn các quan điểm chính sách, chính những câu nói ngớ ngẩn và những câu nói hớ hênh vụng về có thể sẽ là phần quan trọng nhất của các cuộc tranh luận.

Dù muốn hay không, những câu châm biếm và hớ hênh có xu hướng trở thành yếu tố có tác động mạnh nhất trong các cuộc tranh luận tổng thống trên truyền hình kể từ khi chúng bắt đầu vào năm 1960, khi Thượng nghị sĩ John F. Kennedy đối đầu với Phó Tổng thống Richard Nixon. Mặc dù vẻ bề ngoài chắc chắn là quan trọng, nhưng ứng viên nào đưa ra nhận xét thông minh nhất hoặc thốt ra những câu tệ nhất sẽ là người gây ra nhiều thay đổi (có lợi) nhất.

Một số ứng viên nổi tiếng đã vấp ngã trước ống kính. Ít ai sánh kịp Tổng thống Đảng Cộng hòa Gerald Ford, người trong một cuộc tranh luận năm 1976 chống lại Jimmy Carter, dường như đã nói rằng Liên Xô không thống trị Đông Âu. Ý định của ông là tuyên bố rằng các quốc gia vệ tinh bác bỏ tính hợp pháp của sự thống trị của Liên Xô; lời nói của ông nghe như một tổng thống vụng về, không biết gì về đối ngoại.

Năm 1988, Thống đốc bang Massachusetts Michael Dukakis trông không thể tệ hơn khi trả lời câu hỏi của người dẫn chương trình CNN Bernard Shaw về việc liệu ông có ủng hộ án tử hình nếu vợ ông là Kitty bị hãm hiếp và sát hại hay không, ông nói : “Không, tôi không, Bernard , và tôi nghĩ bạn biết rằng tôi đã phản đối án tử hình trong suốt cuộc đời mình. Tôi không thấy bất kỳ bằng chứng nào cho thấy đó là một biện pháp ngăn chặn và tôi nghĩ có nhiều cách tốt hơn và hiệu quả hơn để đối phó với tội phạm bạo lực.” Dukakis, người tự hào là một nhà kỹ trị, trông có vẻ lạnh lùng. Đối thủ của ông, Phó Tổng thống George HW Bush chỉ chờ đợi có thế, chộp ngay câu nói đó.

Nhiều thập kỷ sau, vào năm 2012, Thống đốc bang Massachusetts Mitt Romney đã phạm sai lầm khi lợi dụng nhận thức rằng đảng Cộng hòa đang hạ thấp phẩm giá phụ nữ khi ông cố gắng khoe khoang về cam kết của mình đối với sự đa dạng, ông nói : “Tôi đã có cơ hội tập hợp một nội các, và tất cả những người nộp đơn dường như là nam giới… Tôi đến gặp một số nhóm phụ nữ và nói, 'Bạn có thể giúp chúng tôi tìm người được không?' Và họ mang đến cho chúng tôi cả đống hồ sơ đầy phụ nữ.” Cách diễn đạt vụng về đã lan truyền rộng rãi, giúp ích cho Tổng thống Barack Obama vào thời điểm mà phụ nữ rất ủng hộ đảng Dân chủ .

Trong khi một câu diễn đạt kém có thể gây ra nhận thức tiêu cực về ứng viên, thì những từ được truyền đạt hoàn hảo có thể làm chệch hướng những lời chỉ trích đang diễn ra và giáng một đòn chí mạng.

Rất ít tổng thống giỏi nói chuyện như diễn viên điện ảnh một thời Ronald Reagan. Năm 1980, ông đáp lại tuyên bố dài dòng của Tổng thống Jimmy Carter, ông giải thích cách đối thủ Đảng Cộng hòa của ông sẽ cắt Medicare bằng cách nói đơn giản : “Lại nữa rồi,” khiến có vẻ như Carter đang cường điệu hóa.

Bốn năm sau, trước những câu hỏi xoay quanh việc ông quá già để tranh cử nhiệm kỳ thứ hai, Reagan nói về đối thủ của mình, cựu Phó Tổng thống Walter Mondale, rằng “Tôi sẽ không coi tuổi tác là một vấn đề của chiến dịch này. Tôi sẽ không khai thác tuổi trẻ và sự thiếu kinh nghiệm của đối thủ vì mục đích chính trị.”

Khi Tổng thống George HW Bush dường như không thể hiểu được câu hỏi tranh luận tại tòa thị chính về khoản nợ ảnh hưởng đến cá nhân ông như thế nào, Thống đốc bang Arkansas Bill Clinton gần như nhảy ra khỏi ghế để đưa ra một câu trả lời hoàn hảo: “Tôi thấy những gì đã xảy ra trong bốn năm qua ở tiểu bang của tôi, khi mọi người mất việc thì rất có thể tôi biết tên họ. Khi một nhà máy đóng cửa, tôi biết những người điều hành nó. Khi doanh nghiệp phá sản, tôi biết họ.”

Bush dường như không hiểu được nỗi đau của người hỏi. Clinton đã hiểu - thể hiện sự đồng cảm của mình chỉ bằng vài lời. Đột nhiên, việc lãnh đạo một tiểu bang nhỏ của ông trở thành một đức tính tốt hơn là một điểm yếu.

Chuyển nhanh đến năm 2000. Phó Tổng thống Al Gore, người đã bị chỉ trích vì thở dài trong một cuộc tranh luận trước đóa - được coi là hung hăng - đã tiến về phía Thống đốc Texas George W. Bush trong một động tác có vẻ như nhằm đe dọa. Nhưng thống đốc Texas chỉ nhìn lên, gật đầu và tiếp tục nói, khiến đối thủ của ông trông hung hãn và lúng túng.

Những khoảnh khắc đáng nhớ, dù tốt hay xấu, bản thân chúng không phải là bước ngoặt. Nhưng chúng đã củng cố và giúp in sâu vào những nhận thức hiện có của cử tri về các ứng cử viên.

Nếu có gì xảy ra sự tính trung dung của một lời nói ngắn ngày càng trở nên quan trọng trong thời đại Internet. Vì phần lớn cuộc tranh luận chỉ diễn ra thông qua việc phát tán các đoạn clip ngắn mà mọi người xem trên máy tính hoặc điện thoại thông minh của họ, nên đây là những khoảnh khắc sẽ được phát đi phát lại, có khả năng tiếp cận những cử tri thường không chú ý đến chính trị.

Trong cuộc tranh luận hôm thứ Năm, có rất nhiều cơ hội để hai ứng cử viên đưa ra những câu nói đã được chuẩn bị kỹ lưỡng về đối phương. Biden sẽ muốn tìm những từ ngữ truyền tải rằng ông là một nhà lãnh đạo hiểu cách điều hành, người mang lại sự ổn định cho chính phủ và là người tôn trọng sự thiêng liêng của các thể chế dân chủ. Không để lọt vào tay những đảng viên Cộng hòa cáo buộc rằng nhiều vụ truy tố Trump có động cơ chính trị, Biden sẽ muốn nhắc nhở cử tri rằng Trump là một kẻ phạm trọng tội đã bị kết án. Nhưng đó không chỉ là lời nói, mà còn là cách Biden sẽ truyền tải chúng - và việc tránh những quan niệm cho rằng ông đã quá già để phục vụ một nhiệm kỳ khác sẽ rất quan trọng.

Trump, người đưa lên sân khấu sự hung hãn của một võ sĩ UFC, có thể sẽ tập trung vào đối thủ của mình, tung ra hàng loạt cáo buộc rằng Biden không đủ khả năng đảm đương các trách nhiệm của chức vụ và rằng ông ta là con tốt của “cánh tả cấp tiến”. ” Trump cũng có thể tập trung vào việc kết tội Hunter, con trai của Biden, về tội sử dụng súng để đặt ra câu hỏi về tình trạng tham nhũng trong Tòa Bạch Ốc.

Trong nhiều năm, chúng ta đã nghe thấy cả Biden và Trump trong các bài phát biểu, cuộc họp báo và phỏng vấn; rất ít tiểu sử hoặc quan điểm chính sách của họ sẽ gây ngạc nhiên cho bất kỳ ai. Nhưng khi họ bước vào phòng tranh luận, cạnh nhau, cách họ nhắm mục tiêu vào nhau và bất kỳ lời nói vấp ngã nào dẫn đến kết quả đó sẽ nổi bật, có khả năng khiến các ứng cử viên bị loại trên trường quốc gia.


https://www.cnn.com/2024/06/20/opinions/what-really-matters-most-presidential-debates-zelizer/index.html


NVV dịch




 

 2025-01-21  Kết thúc của chấn động và kinh ngạc: Bộ Tư pháp đã đưa ra lập luận như thế nào về lệnh ân xá J6 (Jonathan Turley, 21/1/2025) Và...