2024-04-30
(Charles Lipson, RealClear Politics, 30/4/2024)
Giáo dục đại học ngày càng tụt dốc. Đó là tin xấu cho đất nước chúng ta, đất nước đã được hưởng lợi rất nhiều từ việc có hệ thống giáo dục đại học tốt nhất thế giới. Và đó là tin xấu cho đảng Dân chủ, những người phải đối mặt với một cuộc bầu cử căng thẳng. Đảng của họ gắn chặt với giáo dục các cấp, đặc biệt là ở các trường đại học ưu tú. Rốt cuộc thì đó là đảng của các chuyên gia và đảng của cánh tả. Các trường đại học là cả hai loại người đó. Hơn nữa, vì Đảng Dân chủ kiểm soát Cơ quan Hành pháp nên công chúng buộc họ phải chịu trách nhiệm chính trong việc bảo đảm trật tự xã hội. Những thất bại của họ là điều hiển nhiên đối với cử tri bình thường. Điều đó chắc chắn sẽ gây tổn hại cho các ứng cử viên Đảng Dân chủ vào tháng 11.
Cha mẹ có con đang học đại học hoặc dự kiến trúng tuyển sớm có quyền mong đợi con mình có thể học tập trong hòa bình, lắng nghe những quan điểm đa dạng và thoải mái nói chuyện mà không bị đe dọa, hăm dọa hay nhồi sọ lý thuyết nào đó. Điều đó đúng cho dù cha mẹ có phải là người Do Thái hay không. Những người Mỹ tử tế sẽ không chấp nhận những lời đe dọa chống lại sinh viên Do Thái cũng như họ sẽ không dung thứ cho những lời đe dọa chống lại người da đen, người Hồi giáo, người theo đạo Cơ đốc hoặc người Mỹ gốc Á. Tuy nhiên, giờ đây họ thấy những mối đe dọa đó đối với sinh viên Do Thái hàng ngày và tại nhiều trường đại học, họ không thấy các nhà quản lý đứng lên bảo vệ quyền lợi của mình.
Cha mẹ không hiểu tại sao con mình không được bảo vệ. Họ không hài lòng khi các lớp học bị hủy bỏ và lễ tốt nghiệp được chuyển sang Zoom. Họ thất vọng vì tiền thuế của họ đang bị đổ xuống hố tuyên truyền chống Mỹ. Họ tự hỏi điều gì đã xảy ra với các tổ chức từng được kính trọng. Câu hỏi hay.
Những vấn đề này là tin xấu đối với đảng Dân chủ nói chung. Chúng xảy ra vào năm bầu cử mang lại cho họ tin xấu ngay lập tức. Sự ủng hộ những kẻ khủng bố từ phía sinh viên và một số giảng viên, kết hợp với các cuộc biểu tình lớn, đôi khi bạo lực, đã gây tổn hại cho đảng Dân chủ theo nhiều cách.
Nếu các giảng viên giữ nhiệt tình tư tưởng của họ cho riêng mình, các khóa học của họ sẽ được cách ly hoàn toàn khỏi chính trị đảng phái. Họ không như vậy. Trên thực tế, các giảng viên rất vui khi tuyên bố quan điểm của họ trong lớp và tệ hơn là yêu cầu sinh viên của họ đi theo. Nhiều giáo sư là những nhà tư tưởng kiêu hãnh, không khoan dung với những quan điểm khác. Một số là những nhà tuyên truyền thẳng thắn. Họ mong đợi sinh viên lặp lại những quan điểm đó hoặc phải trả giá. Sai rồi. Đó là sự phản bội với những gì lẽ ra phải có của giáo dục đại học.
Công chúng giờ đây có thể thấy được sự thiên vị này nhờ các cuộc biểu tình trong khuôn viên trường. Họ có thể thấy những tác động tai hại của nền chính trị bản sắc, chia thế giới thành “những người bị áp bức” (những người được coi là chính nghĩa) và “những kẻ áp bức” (những người bị coi là có tội), chỉ dựa trên căn cước của họ. Họ có thể thấy nét mặt đầy khinh miệt đối với những quan điểm khác, hoặc thậm chí là lương tri.
Văn hóa khuôn viên trường đại học mang tính đàn áp, phi tự do này là một vấn đề nghiêm trọng đối với các trường đại học. Nó cũng trở thành một vấn đề đối với đảng Dân chủ vì họ đã thân thiết với các trường đại học trong một thời gian dài. Họ không thể thoát khỏi sự liên kết đó khi nó đã trở nên độc hại. Điều đó đúng mặc dù hầu hết các đảng viên Dân chủ chính thống đều kinh hoàng trước bạo lực và sự không khoan dung mà họ chứng kiến trong khuôn viên trường. Tuy nhiên, chúng gắn bó chặt chẽ với nó trong tâm trí công chúng, không dễ gì thoát ra được.
2/ Cố gắng cắt đứt mối liên kết đó kéo theo những rủi ro chính trị nghiêm trọng. Một phần đến từ việc làm sâu sắc thêm sự chia rẽ giữa các chính trị gia dòng chính và phe cực tả của đảng trên Đồi Capitol, do các Dân biểu Alexandria Ocasio-Cortez, Rashida Tlaib, Ilhan Omar và nhóm “Squad” lãnh đạo. (Sự chia rẽ sâu sắc và rõ ràng đến mức tờ New York Times thực sự đã đăng một câu chuyện về nó.) Thật là sai lầm khi gọi những đại diện cánh tả cứng rắn đó là “cấp tiến”. Có gì tiến bộ trong việc hỗ trợ những sinh viên vẫy cờ Hamas và diễu hành qua thư viện và hô vang các khẩu hiệu chống Do Thái?
Họ được gọi một cách đúng đắn là “cánh tả”. Họ có thể là một nhóm tương đối nhỏ trong Quốc hội, nhưng họ có sức nặng không tương xứng, giống như phe cực hữu trong các đảng viên Cộng hòa. Bạn có nhớ Matt Gaetz đã lãnh đạo một nhóm nhỏ lật đổ Chủ tịch HV Đảng Cộng hòa, Kevin McCarthy không? Giờ đây, Marjorie Taylor Greene và hai hoặc ba người khác đang đe dọa người kế nhiệm ông, Mike Johnson. Cả cánh hữu và cánh tả đều có cùng một nguồn đòn bẩy. Khi Quốc hội và đất nước bị chia rẽ sâu sắc, thì bất kỳ nhóm nhỏ, gắn kết nào cũng có thể đe dọa sự kiểm soát của đa số. Họ có thể làm điều đó tại Quốc hội và họ có thể làm điều đó ở các tiểu bang xung đột.
Đối với các lãnh đạo Đảng Dân chủ, phe cực tả là một vấn đề nghiêm trọng và các lãnh đạo đảng biết điều đó. Họ hiểu các cuộc biểu tình trong khuôn viên trường và thiện cảm công khai đối với những kẻ khủng bố đã làm tổn thương họ đến mức nào. Phép tắc buộc họ tố cáo sự đe dọa, bạo lực và thiện cảm dành cho những kẻ khủng bố một cách thẳng thắn mà không nói đến sự tương đương về mặt đạo đức, như Joe Biden đã làm trong bình luận công khai cuối cùng của mình.
Sao lại to mồm thế nhỉ? Bởi vì sự rõ ràng về mặt đạo đức có thể khiến họ phải trả giá trong những tiểu bang tranh chấp gay gắt. Rủi ro bầu cử không chỉ đến từ những cử tri Hồi giáo bất mãn. Nó đến từ những cử tri trẻ, những người đã tiến xa hơn nhiều so với cha mẹ họ. Nhóm Squad là tiếng nói của họ trong Quốc hội.
Sự thay đổi này trong số các cử tri trẻ tuổi xuất hiện trong cuộc thăm dò này đến cuộc thăm dò khác. Theo một khảo sát gần đây của Pew, 33% thanh niên Mỹ (từ 18-29 tuổi) có thiện cảm với người Palestine hơn là với người Israel (14%). Hỗ trợ dành cho Israel tăng đều đặn theo độ tuổi. Chẳng hạn, trong số những người Mỹ trên 65 tuổi, 47% có thiện cảm hơn với người Israel, chỉ 9% với người Palestine.
Sự khác biệt giữa các bên là rõ ràng. Trong số những người trẻ tuổi theo Đảng Cộng hòa, thiện cảm dành cho người Israel cao hơn gấp đôi so với người Palestine. Trong số những người Cộng hòa trên 50 tuổi, chỉ có 3% có thiện cảm hơn với người Palestine. Không phải như vậy với đảng Dân chủ. Những người trẻ tuổi hoàn toàn ủng hộ người Palestine. Chỉ 7% có thiện cảm hơn với người Israel, 47% với người Palestine. (“Kẻ yếu phải đúng. Kẻ mạnh phải sai.”) Những đảng viên Đảng Dân chủ duy nhất nghiêng về phía Israel là những người trên 65 tuổi (25% đến 17% ủng hộ Israel, số còn lại nói rằng họ có thiện cảm như nhau với cả hai nhóm).
Những con số này đặt ra những lựa chọn khó khăn cho các nhà lãnh đạo Đảng Dân chủ, những người đang cố gắng hết sức để né tránh chúng. Kết quả của cuộc bầu cử tổng thống có thể phụ thuộc vào một số lượng tương đối nhỏ cử tri người Mỹ gốc Ả Rập ở Michigan, Minnesota, Wisconsin và các cử tri trẻ hơn ở bảy tiểu bang xung đột. Họ có thể không sẵn sàng bỏ phiếu cho Trump, nhưng họ có thể ủng hộ ứng cử viên bên thứ ba hoặc từ chối tham gia bỏ phiếu. Cả hai lựa chọn đều có thể gây ra sự diệt vong cho Biden và một số ứng cử viên Thượng viện. Jill Stein vừa đánh bóng uy tín của mình với các khu vực bầu cử đó bằng cách (để cho) bị bắt tại một sự kiện ủng hộ Palestine. Liệu Cornel West có thể bị bỏ xa phía sau?
Đảng Dân chủ không có giải pháp cho vấn đề này, khiến phe trung tả và những người độc lập chống lại phe cực tả và người Mỹ gốc Ả Rập. Đảng Dân chủ càng chuyển sang trung tâm để xoa dịu các cử tri trung lưu, họ càng xa lánh những người trẻ tuổi cánh tả và người Mỹ gốc Ả Rập.
5/ Điều đó đưa chúng ta đến một điểm quan trọng cuối cùng. Cử tri sẽ chỉ chịu đựng được chừng ấy sự hỗn loạn. Họ tin một cách khá chính xác rằng việc bảo đảm trật tự xã hội là trách nhiệm chính của chính quyền các cấp, thành phố, tiểu bang và liên bang. Chính vì thế mà tình trạng rối loạn, đặc biệt là rối loạn bạo lực luôn làm tổn hại đến đảng cầm quyền. Khi các quan chức được bầu không đáp ứng được trách nhiệm cơ bản đó, cử tri sẽ buộc họ phải chịu trách nhiệm. Những cử tri đó tin (một lần nữa, một cách chính xác) rằng trật tự có thể được lập lại trong khuôn viên trường và các đường phố trong thành phố mà không chà đạp quyền tự do ngôn luận và tập hợp một cách hòa bình.
Sự gián đoạn hiện tại có thể sẽ giảm bớt trong vài tuần nữa khi các trường đại học hoàn thành kỳ thi cuối kỳ. Thật không may, thời gian nghỉ ngơi chỉ là tạm thời. Bạo lực và mất trật tự sẽ quay trở lại mạnh mẽ vào mùa hè này khi hai đảng tổ chức đại hội, Đảng Cộng hòa ở Milwaukee (giữa tháng 7), Đảng Dân chủ ở Chicago (giữa tháng 8). Điều gì có thể xảy ra ở Chicago?
Mong đợi sự hỗn loạn, bạo lực, hỗ trợ cho những kẻ khủng bố và sự căm ghét cả Israel và Mỹ. Sự gián đoạn có thể quay trở lại khuôn viên trường vào mùa thu này, giữa mùa bầu cử. Điều đó sẽ phụ thuộc một phần vào việc liệu cuộc chiến ở Gaza có tiếp tục hay không và một phần vào việc liệu học sinh có phải đối mặt với bất kỳ hình phạt nào vì hành vi gây rối của mình hay không. Không có hình phạt thì không có sự răn đe.
Nếu Tổng thống Biden có thể ban hành lệnh hành pháp đình chỉ tất cả các lớp học cho đến giữa tháng 11, thì ông ấy sẽ ban hành nó ngay hôm nay. Nếu ông ấy có thể tha nợ cho sinh viên, ông ấy sẽ làm điều đó chỉ bằng một nét bút. Và ông ấy sẽ trao cho tất cả những người mới tốt nghiệp một chìa khóa Phi Beta Kappa [là chìa khóa được khắc một mặt chữ S P, tên viết tắt của từ Latin Societas Philosophiae và mặt khác khắc chữ Hy Lạp Phi Beta Kappa, có nghĩa là “Tình yêu của trí tuệ, người dẫn đường cho cuộc sống”]
Than ôi cho Biden và đảng của ông ấy, ông ấy không thể. Ông ấy không phải là hoàng đế. Trên thực tế, ngày càng có nhiều cử tri cho rằng ông đang diễu hành trên đường phố mà không mặc quần áo.
https://www.realclearpolitics.com/articles/2024/04/30/five_ways_campus_turmoil_hurts_democrats_and_america_150863.html
NVV dịch