2025-08-31  

Hội chứng rối loạn Trump: Đảng Dân chủ đang ở trong địa ngục do chính họ tạo ra - Bộ phim

(Sasha Stione, 31/8/2025)

Tôi không chỉ rời bỏ Đảng Dân chủ. Tôi đã vừa chạy vừa hét lớn. Tối thứ Sáu, tôi lại một lần nữa nhớ ra lý do.

Tin tức Trump qua đời đã đến tai X. Tất nhiên là không đúng, nhưng vì lý do nào đó, những người cho rằng cách duy nhất để giành lại quyền lực từ Trump là "đùa giỡn" hoặc "chọc ghẹo" ông ta, cách này dường như thật buồn cười

Nhưng như thường lệ, cánh tả không thể làm meme. Chuyện này chẳng hề buồn cười. Nó lạnh người vì họ đã bị ám ảnh bởi Trump đến mức nào và lòng căm thù của họ đã lên đến mức điên cuồng.

Mọi thứ trở nên cuồng nhiệt, một màn ăn mừng cuồng nhiệt trên TikTok. Họ cười khúc khích chỉ với ý nghĩ "cuối cùng thì chuyện đó cũng xảy ra". (Video)

Suy cho cùng, trào lưu "when it happens" trên TikTok đã thịnh hành trên ứng dụng này từ lâu, cùng với trào lưu "somebody just do it" rồi. Giờ thì họ đã là những kẻ nghiện ngập, săn lùng liều thuốc dopamine (trị bệnh rối loạn thần kinh) đến từ việc buột miệng nói ra những điều không nên nói.

Nhìn vào đôi mắt của chúng, đôi mắt điên dại của chúng, luôn khiến tôi nghĩ đến những kẻ theo [Charlie] Manson [lãnh đạo một giáo phái, thủ phạm giết 9 người] cũng có ánh mắt như vậy, đặc biệt là khi chúng bỏ chạy qua tòa án trong khi đang bị xét xử vì tội thảm sát những người vô tội đang tận hưởng một đêm tháng Tám nóng nực năm 1969 trước khi những sinh vật bò sát đáng sợ kia đến.

Kết luận lúc đó là họ đã bị Charlie tẩy não. Nhưng cách hắn ta tẩy não họ cũng chẳng khác gì cách cánh tả tẩy não những người ủng hộ chúng. Hắn ta lướt trên làn sóng phản văn hóa chống lại chế độ hiện hành, tìm những mục tiêu dễ dàng để hạ thấp nhân tính và đổ lỗi. "Các người tức giận à?" Hắn ta dường như muốn nói, "hãy trút giận lên đầu họ đi. Họ đáng bị như vậy."

Cái ác ở đỉnh cao - cảnh sát là "lợn", người giàu "đáng" chết, đó là lý do tại sao khi Susan Atkins, hay còn gọi là Sadie, đâm con dao vào bụng bầu của Sharon Tate, cô chỉ cảm thấy nhẹ nhõm và một cảm giác hưng phấn:

Cánh tả ngày nay gợi cho tôi nhớ lại tuổi thơ của mình, thời còn là một đứa trẻ hippie lớn lên ở Topanga. Tôi còn quá nhỏ để thực sự nhớ về vụ giết người Manson, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng sau vụ án. Chính sự bất lực trong việc nắm giữ quyền lực, cách mà đa số im lặng phản đối họ, đã biến những người hippie "make love not war" thành những kẻ cực đoan bạo lực.

Tôi cũng biết rằng tất cả chúng ta đều tin rằng tôn giáo quá áp bức, và đó cũng chính là một phần lý do dẫn đến phong trào phản văn hóa ngay từ đầu. Tình dục, ma túy và nhạc rock n' roll chỉ đưa chúng ta đến một mức độ nào đó, tôi cũng nhớ điều đó. Tôi là một đứa trẻ của thế hệ "cái tôi" tự luyến (narcissistic), nơi trẻ con bị gạt ra ngoài lề trong khi người lớn theo đuổi hạnh phúc và "tìm thấy chính mình".

Sự trỗi dậy của chủ nghĩa nữ quyền cũng đồng nghĩa với việc phụ nữ có một cảm giác an toàn giả tạo, và những kẻ giết người hàng loạt và hiếp dâm bắt đầu mọc lên như nấm suốt những năm 1970. Tôi nhớ những hàng dài chờ đổ xăng và sự bất an. Tôi nhớ sự thay đổi của con lắc, và sự chào đón nồng nhiệt khi nền văn hóa của chúng ta cuối cùng đã quá mệt mỏi với những kẻ hippie, đặc biệt là sau bạo lực, và lựa chọn một lối sống khác.

Tiền bạc và thành công là giải pháp cho những năm 1980 - thế chấp, hôn nhân, con cái, công việc. Nhưng ngay cả điều đó cũng không giải quyết được vấn đề. Chúng ta vẫn tan vỡ và trống rỗng bên trong. Đến những năm 1990, ngay khi cuộc cách mạng tự lực và văn hóa trị liệu trỗi dậy sau khi Ủy ban Truyền thông Liên bang (FCC) cho phép Dược phẩm tiếp thị đến người tiêu dùng, chúng ta đã tìm đến thế giới mới mẻ, đầy hứa hẹn của các nhà tâm lý học và bác sĩ tâm thần, những người sẽ "chữa lành" chúng ta khỏi những chấn thương và lạm dụng.

Tuy nhiên, sau một thời gian, cách chúng ta bị lạm dụng, điều gì khiến chúng ta trở thành nạn nhân, cuối cùng sẽ trở thành bản sắc của chúng ta. Trong nhiều năm, mỗi khi gặp một người đàn ông hay bất kỳ ai, tôi đều kể lại câu chuyện bị lạm dụng của mình để đặt mọi thứ vào đúng bối cảnh: hãy nhìn nhận tôi như một nạn nhân, hãy thương hại tôi.

Năm 2008, gói cứu trợ 700 tỷ đô la cho Phố Wall chính là cuộc khủng hoảng châm ngòi cho Bước ngoặt thứ tư , theo Neil Howe, đồng tác giả cuốn sách với cố William H. Strauss. Nhưng đó lại là một năm quan trọng vì một lý do khác. Đó là sự trỗi dậy của Barack Obama, iPhone, Twitter và Facebook.

Trong khi gói cứu trợ sẽ đánh thức công chúng và cuối cùng sinh ra hai phong trào dân túy — Chiếm lĩnh Phố Wall và Đảng Trà — thì sự trỗi dậy của Obama sẽ là thứ tôn giáo mà chúng ta thậm chí còn không biết mình cần. Đó là một ý thức tập thể về mục đích, nơi mọi người đều có một chỗ ngồi tại bàn, nhưng chủ yếu tập trung vào các nhóm thiểu số, tất cả mọi người trừ đa số.

Chúng ta đã thống trị Internet khi Obama xây dựng liên minh của mình trên Twitter, khi nền văn minh bắt đầu di cư vào không gian ảo. Bởi vì tất cả chúng ta đều được kết nối, chúng ta có thể quyết định các quy tắc ứng xử, ngôn ngữ, và địa vị. Chúng ta đã tái tạo một nước Mỹ mới trên mạng để giải quyết những tổn thương và lạm dụng tập thể, đồng thời xây dựng một nước Mỹ tốt đẹp hơn, một Woketopia rực rỡ trên Đồi Capitol.

Khi sự giàu có và quyền lực chuyển dịch sang cánh tả dưới thời Obama, phần lớn vùng vành đai gỉ sét của nước Mỹ đã bị bỏ hoang. Chúng ta đã không nhận ra điều này khi cứ loay hoay với thế giới nhỏ bé hoàn hảo của mình, với bong bóng cách ly của mình. Chúng ta bị cô lập đến mức gần như đã hình thành loài, với một ngôn ngữ hoàn toàn khác biệt so với phần còn lại của nước Mỹ.

Giới tinh hoa cầm quyền có thể tìm thấy sự tha thứ bằng cách mượn sức áp bức. Họ có thể nâng đỡ những người yếu thế và sử dụng họ như một lớp bảo vệ khi những người theo chủ nghĩa dân túy bắt đầu nổi dậy chống lại chính phủ.

Đảng Dân chủ, với tư cách là đảng của giới nhà giàu, không cần phải giải quyết hay thậm chí thừa nhận nhu cầu của họ. Việc khiến công chúng chống lại họ bằng cách kết tội họ là "phân biệt chủng tộc" trên truyền thông và trước dư luận đã mang lại lợi ích cho Đảng Dân chủ. Giờ đây, họ đang đối mặt với một cuộc khủng hoảng hiện sinh vì Trump đang dẫn đầu phe dân túy, và họ sắp gây chấn động thế giới bằng chiến thắng.

* Hội chứng tâm thần tập thể

Chiến thắng của Trump sẽ châm ngòi cho Hội chứng Rối loạn Trump, hay còn gọi là tâm thần phân liệt tập thể. Có lẽ nó đã không ảnh hưởng đến nhiều người và kéo dài đến vậy nếu những người đứng đầu - đảng Dân chủ và giai cấp thống trị - đủ quan tâm để xoa dịu tình hình. Nhưng họ đã không làm vậy. Việc để một công chúng bị rối loạn tâm thần hàng loạt đã đáp ứng được nhu cầu của họ.

Hội chứng Rối loạn Trump: Bộ phim bắt đầu từ đó. Phim chưa bao giờ nói về Trump. Ông ấy là thứ mà Alfred Hitchcock gọi là "The MacGuffin". Đó là điều mà mọi người trong phim quan tâm, nhưng khán giả biết là không quan trọng.

Suốt mười năm trời đeo đuổi Macguffin, họ không hề biết rằng câu chuyện thực sự đang diễn ra chính là những gì đã xảy ra với tất cả bọn họ. Chuyện gì đã xảy ra trong thời kỳ COVID, trong thời gian phong tỏa? Chuyện gì đã xảy ra với một nhóm người bị nhồi nhét lời nói dối về Russiagate, và cho đến tận bây giờ, nó vẫn chưa bao giờ được đính chính hay vạch trần.

Điều gì đã xảy ra với những người được tờ New Yorker, New York Times và Washington Post đưa tin rằng chủ nghĩa phát xít đang đến gần nước Mỹ? Điều gì đã xảy ra với những người trẻ tuổi, những người đã tiếp thu và nội tâm hóa sự tập trung không ngừng nghỉ vào những điều xấu xa của Trump trong khi truyền thông chọn lọc những điều tồi tệ nhất mà ông ta nói và vứt chúng vào thùng rác?

Và tất cả vì điều gì? Để vận động cử tri khi các ứng cử viên không khơi dậy được sự nhiệt tình? Họ chưa bao giờ nghĩ rằng việc sử dụng nỗi sợ hãi lâu dài như vậy cuối cùng sẽ gây ra một cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần ở đất nước này, đặc biệt là trong giới trẻ?

Đến năm 2020, tôi không thể chịu đựng được nghi lễ hàng ngày, hai phút căm ghét thêm một phút nữa.

Cảm giác như trúng độc vậy. Tôi phải biết liệu điều đó có đúng hay không. Liệu Trump có thực sự là tất cả những gì chúng ta từng nghĩ, hay ông ta chỉ là gã mà chúng ta vẫn nhớ từ những năm 1980, gã trong phim Home Alone? Hay, trong trường hợp xấu nhất, ông ta chỉ là nhân vật giống Goldstein trong tác phẩm 1984 của Orwell, chỉ được dùng để bắt cử tri tuân thủ mà lòng đầy thù hận?

Vậy nên tôi đã làm điều khó khăn và quyết định tự mình tìm hiểu. Tôi đã theo dõi các cuộc vận động tranh cử của Trump trước thềm bầu cử, năm cuộc mỗi ngày. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy những người ủng hộ ông ấy. Họ không giống như những gì được mô tả. Họ là những người con lai (intersectional), trước hết, đến từ nhiều chủng tộc khác nhau, người đồng tính, và thậm chí cả người chuyển giới.

Điểm chung duy nhất của họ là họ không thuộc tầng lớp thống trị và không phải là thành viên của Giáo phái Ngày tận thế. Họ đã chán ngấy bộ phim "Hội chứng Rối loạn Trump: The Movie". Họ đã kiệt sức vì nó. Họ muốn bước tiếp. Tôi cũng vậy.

Với tôi, cuối cùng cũng nhận ra rằng chẳng có gì là thật, rằng Trump không phải là người mà tôi từng bị dẫn dắt để tin, rằng ông ta là Macguffin, và những người ủng hộ ông ta không phải là những kẻ áo nâu sùi bọt mép bị kích động bởi chủ nghĩa phân biệt chủng tộc. Và điều đó có nghĩa là, với tôi, không còn đường lui nữa. Tôi đã phải dùng hết can đảm của mình — khoảnh khắc 'Soylent Green is People' của tôi, lời kêu gọi 'To Serve Man is a Cookbook' của tôi để nói với họ rằng, "Vấn đề không phải là chủng tộc. Vấn đề là đẳng cấp!"

Nhưng giai cấp đã bị xóa bỏ vì sự cần thiết. Nếu nước Mỹ là một quốc gia phân biệt chủng tộc có hệ thống, thì Barack và Michelle Obama vẫn bị áp bức, điều này mang lại cho họ địa vị. Nhưng một gã da trắng nghiện fentanyl, chết trên đường phố Wisconsin, vẫn là kẻ áp bức và không có địa vị.

Họ có ngạc nhiên khi cuộc cách mạng xảy ra với họ không?

* Trump mà họ phát minh ra không bao giờ tồn tại

Câu chuyện mà phe cánh tả tự kể chính là cách Shakespeare từng mô tả cuộc sống trong vở kịch Macbeth: Một câu chuyện do một kẻ ngốc kể, đầy âm thanh và giận dữ, nhưng chẳng có ý nghĩa gì.

Chỉ tập trung vào Trump trong mười năm dài có nghĩa là họ chưa bao giờ đạt được bất kỳ tiến triển nào trong việc giải quyết những vấn đề đưa Trump lên nắm quyền ngay từ đầu.

Họ chỉ tự làm hại mình vì chẳng có phiên bản nào của bộ phim này mang lại kết quả tốt đẹp cả. Nếu họ giành lại quyền lực, kế hoạch của họ là gì cho những người còn lại trong đất nước đã bỏ phiếu cho Trump? Trại lao động khổ sai? Trục xuất hàng loạt? Đội xử bắn?

Hội chứng Rối loạn Trump gần như đã làm sụp đổ cả đế chế, với Hollywood gần như không còn sức sống, truyền hình mất dần khán giả, và một phong trào phản văn hóa đang trỗi dậy mà họ không thể theo kịp. Những trò đùa của họ chẳng hề buồn cười. Phim của họ thì không thể xem. Sự vượt trội về mặt đạo đức của họ thật không thể chịu đựng nổi.

Những người bỏ phiếu đang tháo chạy như lũ chuột khỏi một con tàu đang chìm. (Video)

Bản thân đảng Dân chủ hiện nay được ghi nhận là không có niềm tin vào hướng đi của đất nước, xuống mức không có niềm tin lần đầu tiên trong lịch sử.

Tiếc thay, chẳng có cách nào thoát khỏi tình trạng này sớm được. Họ bị mắc kẹt trong địa ngục do chính họ tạo ra và đã rơi xuống vực thẳm. Những Niềm Hy Vọng Trắng Vĩ Đại của họ, chẳng hạn như Gavin Newsom và JB Pritzker, dường như nghĩ rằng "phản kháng" cũng đồng nghĩa với việc phản ánh tâm lý đám đông đã bóp méo nhận thức của họ về thực tế.

Nhưng một nhà lãnh đạo vĩ đại sẽ là người giúp họ thoát khỏi tình cảnh này, bằng cách đưa ra lý trí và tư duy phản biện. Một nhà lãnh đạo giỏi sẽ hoan nghênh sự giúp đỡ của Trump trong việc chống tội phạm để các bà mẹ không phải lo lắng cho con cái, nhưng đây không phải là một đảng quan tâm đến họ. Đây là một đảng chỉ quan tâm đến giới tinh hoa cầm quyền, vẫn còn mắc kẹt trong giáo phái Ngày tận thế.

* Không nên nói về Donald Trump 10 năm sau

Điều đã hủy hoại Đảng Dân chủ và cánh tả chưa bao giờ là Trump. Họ có thể dễ dàng đánh bại ông ta. Họ chỉ cần bớt điên rồ đi một chút. Nhưng họ thậm chí còn không làm được điều đó. Cử tri đã có ở Trump một người có thể nhìn nhận được tầng lớp lao động, chứ đừng nói đến việc giúp họ giải quyết các vấn đề. Nhưng thực ra, hầu hết chúng ta đã bỏ phiếu cho Trump như một lối thoát.

Đảng Dân chủ đã trở nên xa rời thực tế đến mức họ tin rằng việc triệt sản trẻ em và cắt bỏ các bộ phận cơ thể của chúng là điều có thể chấp nhận được, cùng với nhiều điều kinh hoàng khác.

Không có đảng viên Dân chủ nào sáng suốt cả. Ngay cả những người có vẻ hơi sáng suốt, như Rahm Emanuel, cũng sẽ phải khuất phục trước câu hỏi về "chăm sóc khẳng định giới tính".

Điều đó khiến việc bỏ phiếu cho Trump vào năm 2024 trở thành một trong những điều dễ dàng nhất tôi từng làm. Tôi sẽ dành phần đời còn lại để nhắc nhở từng đảng viên Dân chủ rằng họ không chỉ ủng hộ mà còn đấu tranh để bảo vệ nó. Họ có khuynh hướng này và mọi điều khủng khiếp sẽ xảy ra trong mười năm tới khi những đứa trẻ thức dậy, trưởng thành và nhận ra những gì đã xảy ra với chúng.

Đó chỉ là một trong những lý do tôi nghĩ Trump là Nhà vô địch Xám của Bước ngoặt thứ tư này [Gray Champion of Fourth Turning: người anh hùng trong giai đoạn khủng hoảng], bước ngoặt mà chúng ta đang trải qua. 8 năm trước, Neil Howe đã được hỏi câu hỏi này. Ông ấy đã không chuẩn bị trả lời vì nhiệm kỳ tổng thống của Trump vẫn chưa được thử thách.

Nhiều năm sau đó, thật khó để nhìn nhận Trump như một người khác:

Và có lẽ đó là lý do tại sao một ảo tưởng về cái chết lại là hy vọng cuối cùng của họ. Có lẽ sâu thẳm trong lòng họ biết đây là hồi kết. Hội chứng Rối loạn Trump: Bộ phim không gì khác hơn là sự trỗi dậy và sụp đổ của một đế chế từng hùng mạnh và một chiến dịch thảm họa gần như đã hủy hoại tâm trí của cả một thế hệ.

Điều mà đảng Dân chủ không nhận ra hoặc không muốn chấp nhận là con lắc muốn lắc. Vậy nên cứ để nó lắc. Nhưng cho đến khi chúng tìm được cách thoát khỏi tâm lý đám đông, chúng ta nên làm mọi cách có thể để giữ chúng càng xa trường học và chính phủ của chúng ta càng tốt.

Tôi chẳng vui vẻ gì khi chứng kiến ​​đế chế sụp đổ, nhưng tôi luôn biết điều đó sẽ xảy ra. Chúng ta đã xây dựng một đế chế dối trá. Tôi cũng biết rằng sớm muộn gì, sự thật cũng sẽ khiến toàn bộ sụp đổ.


https://www.sashastone.com/p/trump-derangement-syndrome-the-movie

GHI CHÚ

Trong mấy ngày gân đây, sau khi người ta phát giác một vết bầm do nghẽn tình mạch trên mu bàn aty của Trump và ông không xuất hiện trước ông chúng trong mấy ngày liền, phe tả tung tin đồn trên Tiktok rằng ông đã chết, cho đến khi Trump phải đưa ra một đoạn phim ông đang đánh golf với cháu gái

Bài báo này la phần thứ 3 trong loạt bài gồm 3 phần.
Phần 1: The Democrats are Trapped in a Hell of Their Own Making
Phần 2: The Democrats at the Abyss

NVV dịch và ghi chú