2025-09-13
Người Mỹ bình thường nghĩ cánh tả là kẻ xấu
(Robert Sterling, X, 13/9/2025)
Những người bạn theo chủ nghĩa tự do của tôi hoàn toàn không biết tuần qua đã cực đoan hóa đến mức nào đối với hàng chục triệu người Mỹ bình thường. Họ chẳng biết gì cả.
Tôi không nói về những người "trực tuyến"; ý tôi là những người Mỹ bình thường, hàng ngày. "Những kẻ bình thường". Những người lướt qua các bài đăng trên Facebook và Instagram từ quầy bán đồ ăn nhanh Dutch Bros. Những người ôn hòa trong chính trị, những người tán gẫu bên máy nước nóng về những cú chạm bóng của Mahomes và buổi hòa nhạc của Bon Jovi, chứ không phải những bài đăng trên Twitter hay những đoạn độc thoại của Rachel Maddow.
Hàng triệu người. Hàng chục triệu người. Họ đang đăng nhập, họ đang tương tác, và họ đang tức giận.
Và tôi sẽ nói thẳng: Họ đổ lỗi cho các bạn. Họ đổ lỗi cho cánh tả.
Bất kể bạn có tin rằng điều đó là chính đáng hay không, họ vẫn nghĩ rằng các bạn là những kẻ xấu ở đây. Và họ đang phản ứng tương ứng.
Tôi đã có thể nghe thấy một số người trong số các bạn đang lao vào phần bình luận để bắt đầu la hét phẫn nộ về mặt đạo đức, vì vậy tôi sẽ nói thẳng: Im lặng và lắng nghe những gì tôi đang nói. Phong trào của các bạn sẽ mất đi vẻ ngoài phù hợp nếu các bạn không tự nhận thức được bản thân, và—nếu không có ai đó ép các bạn uống thuốc đắng—thì các bạn đều thiếu sự khiêm nhường để tự mình làm điều này.
Đây là những sự thật:
Sự thật 1. Hàng chục triệu người Mỹ đã bắt đầu tuần mới bằng việc chứng kiến một phụ nữ tóc vàng 23 tuổi—một phụ nữ trẻ mà hầu như tất cả các bậc cha mẹ đều hình dung ra con gái mình—bị một tên tội phạm chuyên nghiệp đâm vào cổ. Sau đó, những người này phát hiện ra rằng kẻ giết người đã được thả ra khỏi tù 14 lần.
Sự thật 2. Hai ngày sau, hàng chục triệu người Mỹ đã xem một đoạn video ghi lại cảnh Charlie Kirk bị sát hại khi đang nói chuyện với sinh viên đại học. Hàng triệu người trong số họ biết Charlie là ai; hàng triệu người khác thì không. Tuy nhiên, sau khi xem đoạn video, những người Mỹ bình thường từ khắp nơi trên đất nước và trên khắp các tầng lớp chính trị đều đồng ý rằng anh ta là nạn nhân của một tội ác khủng khiếp, về cơ bản là không thể biện minh được, và trái tim họ tan nát vì thương cảm cho gia đình anh ta. Những người tốt bụng, những người thậm chí chưa từng nghe đến cái tên Charlie Kirk trước đây, đã khóc.
Sự thật 3. Ngay sau khi xem đoạn phim ghi lại cảnh một thanh niên ôn hòa bị bắn vào cổ, chính những người này đã đăng nhập vào Facebook và Instagram (hãy nhớ rằng, chúng ta đang nói về những người Mỹ bình thường, chứ không phải những người dùng Twitter hay Bluesky thường xuyên online) và thấy một số y tá, giáo viên, quản trị viên trường đại học và nhân viên bán lẻ địa phương ăn mừng tội ác kinh hoàng này. Không chỉ bảo vệ nó, mà còn cổ vũ nó.
Tất cả đều là sự thật. Bạn có thể không thích những hàm ý của những sự thật này, và chúng ta chắc chắn có thể tranh luận về nguyên nhân sâu xa của nó, nhưng không thể phủ nhận, chúng vẫn là những tuyên bố có thật.
Đây là ý nghĩa của những điều này đối với các bạn, những người theo Đảng Dân chủ đang đọc bài viết này:
Những công dân bình thường, trung dung, phi chính trị này chỉ đơn giản là trở nên tích cực tham gia chính trị. Họ nhận ra rằng chính trị quan tâm đến họ, ngay cả khi họ không thực sự quan tâm đến chính trị. Sau khi chứng kiến Iryna Zarutska và Charlie Kirk đều chảy máu từ cổ, họ nghĩ rằng mạng sống của họ và sự an toàn về thể chất của gia đình họ - nền tảng của xã hội loài người, nền tảng của hệ thống phân cấp nhu cầu của Maslow - phụ thuộc vào hoạt động chính trị, bất kể họ có mong muốn hay không.
Những người này giờ đang chạy nước rút - không phải chạy bộ, không phải đi bộ, mà là chạy nước rút - về c ánh hữu. Bởi vì họ đổ lỗi cho các anh về mọi chuyện vừa xảy ra.
Khi họ xem đoạn phim Decarlos Brown đâm chết một người tị nạn Ukraine, họ không chỉ thấy một người đàn ông bị quỷ ám. Họ hình dung ra tất cả các quản trị viên trường đại học, nhân viên nhân sự và các quan chức DEI đã từng thuyết giảng cho họ về chủ nghĩa phân biệt chủng tộc có hệ thống, "nhà nước giam giữ", hay nhu cầu thả nghi phạm tội phạm bạo lực mà không cần bảo lãnh nhân danh công lý xã hội.
Sau đó, họ nhớ lại những cuộc trò chuyện với bạn bè cảnh sát của mình - người bạn thời trung học đã nghỉ việc vì quá mệt mỏi khi bị gọi là kẻ phân biệt chủng tộc, người bạn ở YMCA địa phương, người than phiền về việc phải thả tội phạm chuyên nghiệp vì các công tố viên do Soros tài trợ không sẵn sàng truy tố - và họ nhận ra mọi thứ mà cánh tả đã nói với họ trong năm năm qua đều hoàn toàn là nhảm nhí.
Và họ đổ lỗi cho các anh. Bởi vì, ngay cả khi bạn tự nhận mình là một đảng viên Dân chủ ôn hòa, đảng của bạn vẫn ủng hộ các công tố viên quận, thành viên hội đồng thành phố và thị trưởng, những kẻ đã để những lo ngại hư cấu về sức khỏe tâm thần và công lý chủng tộc lấn át những lo ngại rất thực tế về sự an toàn của gia đình họ.
Khi những người Mỹ này chứng kiến máu phun ra từ cổ Charlie Kirk, họ không chỉ thấy một nhà hoạt động chính trị bị hành hình. Họ nghĩ đến tất cả những người cực tả mà họ từng gặp, những người (1) gọi bất kỳ ai ở bên phải Hillary Clinton là phát xít và (2) liên tục nói đùa - "nói đùa" - về việc đấm vào mặt bọn Quốc xã và "chửi rủa bọn phát xít".
Họ nhận ra rằng thực sự có những người muốn họ chết vì niềm tin chính trị bảo thủ ôn hòa, đức tin Cơ đốc giáo, và thậm chí cả màu da của họ. Họ tự hỏi liệu bạo lực mà Charlie phải gánh chịu có thể một ngày nào đó xuất hiện ngay trước cửa nhà họ hay không.
Và họ đổ lỗi cho bạn. Bởi vì, ngay cả khi bạn chỉ là một người theo chủ nghĩa tự do trung dung, bạn cũng không đủ can đảm để kiểm soát hàng ngũ của mình. Bạn để cho những người lính vệ binh đỏ Maoist thời hiện đại lộng hành trong mọi mặt của xã hội, và những gì bắt đầu bằng các cuộc đấu tranh trên mạng xã hội giờ đã biến thành những lỗ đạn 30-06.
Khi những người Mỹ này đăng nhập vào mạng xã hội và thấy hàng xóm của họ biện minh, ăn mừng, ca ngợi những vụ giết người, họ nhận ra rằng một số người sống giữa họ tốt nhất là những con ma vô hồn, tệ nhất là bị quỷ ám. Những người này - dù họ có đi nhà thờ đều đặn mỗi Chủ nhật hay chỉ đi cùng người thân một lần mỗi năm, vào đêm Giáng sinh - bắt đầu nói về những thứ như chiến tranh tâm linh. Họ ngầm hiểu rằng không một người bình thường nào lại thản nhiên ăn mừng cái chết của một người ôn hòa.
Và họ đổ lỗi cho bạn. Bởi vì, ngay cả khi bạn lên án vụ sát hại Charlie Kirk, họ có lẽ chưa thấy bạn lên án những người trong chính phong trào của mình đã cổ vũ cho nó. Họ coi bạn là đồng lõa trong việc cho phép những người đồng hành vô tâm ăn mừng cái chết, và điều đó khiến họ ghê tởm.
Trong tất cả những tình huống này, phản ứng của bạn là gì? Không gì khác ngoài sự nhảm nhí.
Đáp lại việc Iryna Zarutska chảy máu trên sàn tàu hỏa, anh đăng những số liệu thống kê nhảm nhí về việc giảm số vụ phạm tội được báo cáo, trong khi tất cả những ai từng đến một trung tâm đô thị lớn trong thập kỷ qua đều biết rằng tội phạm thực sự đã tăng vọt, chỉ để nạn nhân không tốn thời gian báo cáo cho cảnh sát, những người không có đủ nhân lực để ứng phó và các công tố viên tìm cách hạ cấp càng nhiều tội trọng xuống tội nhẹ càng tốt.
Đáp lại việc một người đàn ông 31 tuổi bị bắn vào cổ trước mặt gia đình, anh chỉ đăng những thứ nhảm nhí kiểu "whataboutism" (tạm dịch: "Thế còn ngày 6 tháng 1 thì sao?") (Câu trả lời thật lòng: Sau khi anh để Liz Cheney mất hai năm điều hành một phòng nghị sĩ tại Hạ viện, cùng với vô số nỗ lực "chiến tranh pháp lý" thất bại khác chống lại Trump, thì chẳng ai quan tâm nữa.)
> "Thế còn việc Mike Lee đăng một câu đùa ngớ ngẩn trên Twitter về một gã đeo mặt nạ ở Minnesota thì sao?" (Không ai ngoài Utah, DC, hay Twitter biết Mike Lee là ai.)
> "Còn Paul Pelosi thì sao?" (Chuyện này không thể so sánh với việc Charlie Kirk bị bắn, và chúng ta đều biết điều đó. Và, một lần nữa, Paul là ai?)
> "Còn quy định về súng trường tấn công thì sao?" (Điều đó sẽ chẳng giúp ích gì khi một trong hai kẻ giết người này dùng dao còn kẻ kia dùng súng săn thông thường.)
Đáp lại việc giáo viên, nhân viên y tế và hàng ngàn người theo chủ nghĩa tự do khác cổ vũ cho vụ giết Charlie, thì đó chỉ là những lời nói dối và đánh lạc hướng.
> "KHÔNG CÓ NHIỀU người ăn mừng đâu!" (Đúng vậy. Ai cũng thấy điều này trên Facebook và Instagram của họ.)
> "Tôi tưởng các bạn không ủng hộ văn hóa tẩy chay chứ." (Chúng tôi không tẩy chay người khác vì ý kiến của họ; chúng tôi rất vui khi thấy mọi người mất việc - đặc biệt là những công việc được trả lương bằng tiền thuế - vì tích cực cổ vũ cho việc giết người. Nếu bạn không thấy sự khác biệt, thì đó là khuyết điểm của chính bạn.)
Toàn là nhảm nhí. Thậm chí không phải là nhảm nhí thông minh, mà là nhảm nhí cũ rích, tầm thường, IQ thấp. Người Mỹ bình thường nhìn thấu tất cả, và họ không thích mùi vị của nó.
Có lẽ bạn không thích nghe điều này. Nhưng bạn cần phải nghe.
Bởi vì tôi đúng, và khi bạn suy ngẫm về điều này, bạn biết tôi đúng. Hàng ngũ phong trào chính trị của tôi đã có thêm hàng triệu thành viên mới phẫn nộ chính đáng trong tuần này. Chúng tôi có nhiệm vụ đảm bảo những tội ác này không bao giờ xảy ra nữa, và đó chính xác là những gì chúng tôi sẽ làm bây giờ.
Nếu bạn muốn giữ được một chỗ ngồi như chúng tôi, tốt hơn hết bạn nên dọn dẹp nhà cửa và bắt đầu tự quản lý nhà mình.
https://x.com/RobertMSterling/status/1966974489553461366
NVV dịch