2025-09-21  

Phe cánh tả ở trường đại học Mỹ đầy lòng thù hận đến tận xương tủy 
Hệ tư tưởng của họ không phải về quản trị mà là về việc xúi giục các nhóm người khác nhau chống lại nhau.


(John Ellis, WSJ, 21/9/2025)

Sau vụ ám sát Charlie Kirk, người ta thường nói rằng những người có quan điểm chính trị khác nhau phải học cách bất đồng quan điểm một cách tôn trọng lẫn nhau. Một lời khuyên hợp lý - ngoại trừ việc nó không đề cập đến bản chất của sự thù hận chính trị trong các trường đại học, hay những gì nó đang gây ra cho chúng ta.

Nếu tất cả những gì liên quan chỉ là những khác biệt về học thuyết chính trị - chẳng hạn như thị trường tự do trái ngược với kế hoạch hóa tập trung - thì có lẽ chỉ cần nói rằng hai bên của cuộc tranh luận đó nên học cách khoan dung hơn với nhau. Nhưng nền chính trị đang thống trị các trường đại học lại là một thứ hoàn toàn khác.

Nó không bắt đầu từ những vấn đề quản trị truyền thống mà thay vào đó là việc xúi giục các nhóm người khác nhau chống lại nhau. Nó bắt đầu bằng việc xác định một nhóm người bị đối xử bất công và một nhóm khác là những kẻ làm sai - những người "bị áp bức" so với "kẻ áp bức".

Nhóm trước là vô tội và đáng khen ngợi, nhóm sau là xấu xa và sai trái. Ngược đãi những người bị áp bức đồng nghĩa với việc bên kia phải bị lên án, căm ghét, và phỉ báng. Những kẻ cấp tiến thống trị các trường đại học áp dụng mô hình của Karl Marx về nhóm bị áp bức chống lại nhóm áp bức, công nhân chống tư bản, nhưng họ cũng thêm vào những nhóm khác do chính họ tạo ra - chẳng hạn như người da màu bị "những kẻ da trắng thượng đẳng" áp bức và người đồng tính bị người dị tính áp bức. Những người bảo thủ độc ác đến mức đủ để bị gán mác phát xít và Quốc xã, điều này khiến họ trở thành một nhóm áp bức đáng bị căm ghét.

Trong kiểu chính trị này, thù hận không phải là vấn đề phong cách, việc đưa ra những lập luận quá gay gắt, hay việc bất cẩn xúc phạm những người có tư tưởng khác biệt. Không, những kẻ cấp tiến trong trường đại học biến thù hận thành một phần bản chất tư tưởng chính trị của họ. Thù hận là cốt lõi của tư tưởng đó.

Nếu bạn yêu cầu một kẻ cấp tiến trong trường đại học từ bỏ thù hận, nghĩa là yêu cầu kẻ đó từ bỏ khuôn khổ chính trị của mình, và điều đó tương đương với việc yêu cầu kể đó từ bỏ niềm tin và chủ nghĩa cấp tiến của mình. Bạn không thể yêu cầu những kẻ cấp tiến tìm kiếm điểm chung với những đối thủ trí thức khi toàn bộ mục đích tư tưởng chính trị của họ là chia rẽ mọi người.

Việc chính trị quốc gia của chúng ta trong những năm gần đây ngày càng trở nên chia rẽ và thù hận là điều thường thấy. Sự thù hận vốn là cốt lõi của chính trị trong các trường đại học phần lớn chịu trách nhiệm cho sự thay đổi đó. Đảng Dân chủ, đảng có mối liên hệ chặt chẽ hơn với chính trị trong trường đại học, giờ đây hiếm khi tham gia thảo luận về những khác biệt chính sách với phía bên kia. Họ chẳng buồn nói với Đảng Cộng hòa về những lựa chọn thay thế của họ, ngoài việc đóng cửa biên giới hay chấm dứt tội phạm ở các thành phố lớn. Thay vào đó, họ tập trung vào sự căm ghét Tổng thống Trump, phản đối bất cứ điều gì ông ta làm.

Các vụ ám sát dễ xảy ra hơn do chính trị thù hận đang dần lan rộng từ các trường đại học sang văn hóa quốc gia. Chúng ta có thể chịu đựng được bao lâu nữa một hệ thống giáo dục đại học đang đầu độc nước Mỹ? Khi nào chúng ta mới giành lại được các trường đại học từ tay những kẻ cực đoan phá hoại đang kiểm soát chúng?

https://www.wsj.com/opinion/americas-campus-left-is-hateful-to-its-core-eec348bf?st=pXT8XD
 

NVV dịch