2025-10-15  

Hội chứng rối loạn tâm thần Trump đang trên đà biến mất – bản lĩnh đàn ông đích thực của tổng thống tỏa sáng sau thỏa thuận hòa bình

(Miranda Devine, NY Post, 15/10/2025)

Vẫn còn sớm nhưng đã có những dấu hiệu cho thấy Hội chứng Rối loạn Trump đang dần biến mất. Và thỏa thuận hòa bình Trung Đông mà Donald Trump đã đạt được bằng chính sức mạnh cá nhân của mình chính là một phần lý do.

Trong vòng 36 giờ chóng vánh, tổng thống đã phát biểu tại Knesset ở Jerusalem để chào đón "bình minh mới ở Trung Đông", sau đó bay tới Sharm el-Sheikh để ký thỏa thuận hòa bình Gaza, cùng với các nhà lãnh đạo Ai Cập, Thổ Nhĩ Kỳ và Qatar, những người đã giúp buộc Hamas phải chấp nhận.

Các nhà lãnh đạo châu Âu lùi lại phía sau và ngoan ngoãn cúi đầu trước Trump.

Bên lề hội nghị ở Ai Cập, Trump đã bắt tay Emmanuel Macron một cách yếu ớt, kéo dài tới 26 giây, khiến vị tổng thống Pháp phải cố gắng không nhăn mặt.

Trump cũng đã có một trong những cái bắt tay chặt chẽ nhất từng được ghi lại trên video gửi tới Thủ tướng Anh Keir Starmer.

"Vương quốc Anh đâu rồi? Bạn tôi đâu rồi? Lại đây nào", Trump nói khi vị thủ tướng vui mừng nhảy lên bục cùng ông. Nhưng Trump chỉ bắt tay và nói, "Rất vui vì ông đã đến đây", trước khi quay lưng lại và tiếp tục bài phát biểu trong khi Starmer lặng lẽ quay trở lại chỗ ngồi.

Có thể đó là một sự khinh thường vô tình, hoặc có thể là một trong những hành vi giao tiếp được cân nhắc kỹ lưỡng mà Trump chơi như một cây đàn Stradivarius trong khi tỏ ra không quan tâm.

Sự mơ hồ là một phần của thiên tài. Suy cho cùng, Anh và Pháp đã trì hoãn thỏa thuận hòa bình bằng màn khoa trương mang tính biểu tượng về một "nhà nước Palestine" trước Đại hội đồng Liên Hợp Quốc tháng trước. Cả hai nhà lãnh đạo đều xứng đáng bị chỉ trích nhẹ nhàng khi cố gắng chia sẻ vinh quang của những người kiến ​​tạo hòa bình.

* Nam tính vượt trội (Alpha-male)

Có lúc, Trump còn dùng EQ (emotional intelligence) của mình để nhìn thẳng vào các nhà lãnh đạo Hamas, nói với họ một cách đe dọa rằng họ đang đối phó với một kiểu tổng thống khác so với người tiền nhiệm. Họ đã hiểu.

Trump đang ở đúng vị trí của mình, toát lên nguồn năng lượng nam tính mạnh mẽ vốn gần như bị cấm đoán ở phương Tây. Ông ta hẳn phải nhìn người châu Âu như Shakespeare đã miêu tả Julius Caesar: "Cưỡi trên thế giới nhỏ hẹp như một gã khổng lồ, và chúng ta, những kẻ tầm thường, bước đi dưới đôi chân khổng lồ của hắn, ngó nghiêng xung quanh để rồi nhận ra mình là những nấm mồ ô nhục."

Năng lượng chủ đạo của Trump là lá chắn hữu hiệu giúp ngăn chặn những con cá mập đang thèm khát sự suy yếu gần đây của Hoa Kỳ do một loạt các nhà lãnh đạo yếu kém và vô trách nhiệm gây ra.

Đất nước này đã tiến xa đến thế nào chỉ trong một năm. Trước đây, chúng ta thường thấy những người châu Âu này tán gẫu với một vị tổng thống Mỹ, đó là Joe Biden, luôn trễ nải, quên cả việc chụp ảnh (hoặc giả vờ khiêm tốn đứng ở hàng ghế sau), lạc đường, vấp ngã, đi lang thang và kể những câu chuyện hoang đường.

Họ hẳn đã cười rất nhiều khi ông liên tục nói rằng "Nước Mỹ đã trở lại, mạnh mẽ hơn bao giờ hết".

Biden tự nhận mình là chuyên gia về chính sách đối ngoại , nhưng ông lại làm hỏng mọi thứ.

Vào thời điểm ông rời đi, hai cuộc chiến tranh lớn đã nổ ra, Trung Quốc trở nên táo bạo hơn và ông đã để lại cho Taliban 7 tỷ đô la thiết bị quân sự sau cuộc rút quân thảm khốc khỏi Afghanistan.

Trong tám tháng, Trump đã đảo lộn trật tự thế giới cũ, trong thương mại, chiến tranh và hòa bình, và bằng cách yêu cầu người châu Âu bắt đầu tự chi trả cho quốc phòng của họ.

Cá tính độc đáo này chỉ có thể đến từ New York, thành phố vĩ đại nhất ở đất nước vĩ đại nhất Trái Đất: Rome của thời đại chúng ta. Trump là hiện thân của sự ngổ ngáo (braggadocio), sự táo bạo (chutzpah), sự nôn nóng đến mức cộc cằn, sự hiểu biết rằng mình là trung tâm của mọi thứ trong cái thành phố hỗn loạn, nhộn nhịp và đầy giận dữ này, luôn va chạm và xô đẩy với tất cả những kẻ lừa đảo khác đang chen lấn để chen chân vào.

Ông ấy sở hữu vẻ điềm tĩnh bẩm sinh mà bạn thường thấy ở người New York đích thực, một vẻ thản nhiên che giấu sự nhiệt tình. Điệu nhảy đặc trưng, ​​điềm đạm của ông ấy nói lên tất cả.

Ông ấy là hiện thân của lá cờ Hoa Kỳ. Bộ vest xanh navy, cà vạt đỏ, áo sơ mi trắng và mái tóc vàng óng.

Ông ấy không thay đổi và ông ấy không quan tâm bạn nghĩ gì về điều đó.

Toàn bộ những đặc điểm này gây khó hiểu và khó chịu cho những người không phải là người New York, điều này giải thích một chút về Hội chứng rối loạn Trump (TDS).

Nhưng khi Trump giành chiến thắng bất chấp mọi khó khăn, và khi ngày càng nhiều người nhận thức được nguồn gốc của Russiagate từ Hillary-Obama và tất cả những nỗ lực khác nhằm phá hoại nhiệm kỳ đầu tiên của ông, phá sản và bỏ tù ông, ám sát ông và sau đó thực sự giết ông, thì sự căm ghét Trump một cách vô lý dường như đang tan biến.

Các hãng truyền thông tự do trên khắp thế giới đã miễn cưỡng dành lời khen ngợi cho những nỗ lực hòa bình của tổng thống tại Trung Đông.

Chris Cuomo và C-SPAN đã rất ngạc nhiên khi nhận được các cuộc gọi từ đảng Dân chủ hoan nghênh Trump — không chỉ về thỏa thuận Gaza mà còn về lập trường cứng rắn của ông trong vấn đề nhập cư và thực tế là quỹ 401(k) của họ không sụp đổ như họ lo sợ.

* Gavin đang hạ giọng

Những lời chỉ trích Trump trên mạng xã hội của Gavin Newsom đang trở nên vô nghĩa đến mức ông phải xóa chúng.

Những phụ nữ có "tâm bệnh với cha" (daddy issues) sẽ luôn ghét Trump, nhưng TDS của Rosie O'Donnell giờ đây trông lỗi thời và buồn bã, khi cô phàn nàn từ nơi lưu vong tại Ireland về nhà trị liệu của mình, người đã hỏi cô "tại sao cô lại bực bội như vậy?" về Trump?

Rosie đáp trả một cách giận dữ: "Tại sao anh KHÔNG bực bội?"

Barack Obama đang rất đau khổ. Trong một chương trình podcast dành cho cánh tả tuần này, ông ngồi gục trên ghế, tay chân khoanh lại, trong tư thế phòng thủ hoàn toàn, nói miên man về "sự tức giận", "nỗi buồn" và "nỗi sợ hãi".

Ông than thở rằng việc Trump tái đắc cử và thống trị là sự bác bỏ "nhiều điều mà Michelle và tôi đã cố gắng thể hiện, các giá trị, suy nghĩ của chúng tôi về nước Mỹ".

Chắc chắn rồi.

Đất nước đang dần hồi phục sau thời Obama và Biden.

Một dấu hiệu là Brandi Kruse, một "nhà báo công dân" trên mạng xã hội được mời đến cuộc họp bàn tròn của Antifa gần đây tại Tòa Bạch Ốc, người tự mô tả mình là một người đã cai nghiện TDS.

Việc đưa tin về các cuộc bạo loạn cánh tả ở Seattle trong năm năm qua đã khiến cô thay đổi suy nghĩ.

Bây giờ cô ấy nói rằng cô ấy "hạnh phúc hơn, khỏe mạnh hơn, thành công hơn" và thậm chí "hấp dẫn hơn một chút".

Chúng ta hãy hy vọng rằng việc quên đi bệnh Hội chứng rối loạn Trump sẽ mang lại kết quả tương tự cho đất nước.

https://nypost.com/2025/10/15/opinion/miranda-devine-trump-derangement-syndrome-is-on-the-way-out-prezs-alpha-male-greatness-shines-after-peace-deal/
 

NVV dịch