2025-05-05 

Sự phản quốc của ngành tư pháp

(Frank Miele, RealClear Politics, 5/5/2025)

Thứ năm, ngày 24 tháng 4, là một ngày như bao ngày khác – mặt trời mọc, mặt trời lặn, và Donald Trump đã bị các thẩm phán tòa án liên bang ra lệnh cấm trên toàn quốc ít nhất ba lần.

Đó chỉ là cách mọi việc diễn ra nếu bạn là một tổng thống muốn giành lại nước Mỹ từ chế độ quan liêu cánh tả cố hữu và khôi phục lại lẽ thường (commom sense) cho chính phủ trước khi quá muộn.

Mối nguy hiểm của chế độ quan liêu đã được Julien Benda dự đoán trong cuốn sách "Sự phản bội của các nhân viên" xuất bản năm 1927, trong đó cảnh báo về mối nguy hiểm của tầng lớp trí thức có những đam mê chính trị vốn trước đây chỉ dành riêng cho quần chúng. Ngày nay, chúng ta thấy rõ nhất điều này trong chế độ quan liêu liên bang, mà tôi dám nói là có sự tập trung lớn nhất của những người có bằng cấp từ Harvard, Yale, Princeton, Columbia (vân vân) trong bất kỳ lĩnh vực nào trên toàn quốc, ngoài chính các trường đại học loạn luân (incestuous).

Sự phản bội mà Benda mô tả là sự mất đi tính độc lập trong tư tưởng và lý trí vô tư của giới trí thức, và sự phục tùng kèm theo của trí tuệ đối với những đam mê chính trị. Trong nhiệm kỳ đầu tiên của Trump, tôi đã viết một chuyên mục mô tả mối nguy hiểm mà Benda đã thấy trước: [Nói nôm na, những đam mê chính trị làm giới trí thức mất lý trí]

    "Benda đã viết vào đầu thời đại truyền thông đại chúng, nhưng ông đã thấy rằng "những đam mê chính trị đã đạt đến mức độ phổ quát chưa từng thấy trước đây. … Nhờ sự tiến bộ của truyền thông và hơn thế nữa là tinh thần bè phái, rõ ràng là những người có cùng lòng căm thù chính trị hiện đang hình thành một khối thống nhất, mỗi cá nhân đều cảm thấy mình có mối liên hệ với vô số người khác, trong khi một thế kỷ trước, những người như vậy tương đối xa cách với nhau và bị ghét theo cách 'rải rác'" …

    Có vẻ như chúng ta hiện đang sống trong cơn ác mộng tồi tệ nhất của Benda — một thời đại thao túng quần chúng bởi những người nghĩ rằng họ hiểu biết hơn — cho dù bạn gọi họ là "nhà nước ngầm", "đảng đối lập", "giới tinh hoa quốc gia", "bộ máy quan liêu cố hữu" hay chỉ là "nền tảng" (establishment).


Và trong 10 năm qua, họ đã chuyển sự căm ghét của mình sang Donald Trump. Không có lý do hay lý lẽ, họ chống lại ông ta trong mọi cải cách và trang bị cho mình những vụ bê bối bịa đặt và tin tức giả mạo.

Bây giờ, trong nhiệm kỳ thứ hai của Trump, chúng ta thấy rằng bộ máy quan liêu có một đồng minh thân cận trong ngành tư pháp – không phải một thẩm phán, mà là vô số người muốn duy trì nguyên trạng của chính quyền phe tự do (liberal governance). Nếu điều đó chưa rõ ràng trước ngày 24 tháng 4, thì không còn chỗ cho sự nghi ngờ sau khi ngày đó tràn ngập các phán quyết của tòa án sau phán quyết khác yêu cầu Trump "hãy đứng lại và chờ đó" thay vì thực hiện quyền lực hợp pháp của mình với tư cách là tổng thống.

Sau đây là những gì đã xảy ra trong nhánh tư pháp vào ngày hôm đó:

– Một thẩm phán tòa án liên bang tại California đã chặn lệnh hành pháp của Trump, lệnh này sẽ từ chối các khoản tiền liên bang cho các thành phố được gọi là nơi trú ẩn, hạn chế hoặc cấm hợp tác với các cơ quan di trú liên bang.

– Một thẩm phán tại Washington, D.C. đã chặn chính quyền Trump thực hiện lệnh hành pháp của tổng thống yêu cầu cử tri trong các cuộc bầu cử liên bang phải xuất trình bằng chứng về quyền công dân khi ghi danh.

– Một thẩm phán quận tại New Hampshire đã chặn các nỗ lực cắt giảm ngân sách cho các trường công lập sử dụng các sáng kiến ​​về đa dạng, công bằng và hòa nhập (DEI). Không chịu thua kém, các thẩm phán ở Maryland và Washington, D.C., về cơ bản đã ban hành cùng một lệnh, tăng cường bảo vệ cho một trong những chương trình ít được ưa chuộng nhất từng bị ép buộc đối với công dân Hoa Kỳ.

Vào thời điểm đó, đó là lệnh mới nhất trong số hơn một chục lệnh trên toàn quốc do các thẩm phán liên bang không được bầu ban hành, những người dường như quan tâm đến việc bảo tồn và bảo vệ các khẩu hiệu cánh tả hơn là Hiến pháp.

Cũng tại các tòa án trên toàn quốc trong tuần đó, các thẩm phán đã cố gắng bác bỏ thẩm quyền của Trump với tư cách là tổng tư lệnh để cấm người chuyển giới tham gia quân đội, từ chối Trump quyền tước quyền miễn trừ an ninh đối với các công ty luật mà ông cho là đặt lợi ích an ninh quốc gia lên hàng thứ yếu sau đảng phái chính trị, và ngăn chặn các nỗ lực của chính quyền nhằm loại bỏ các dịch vụ tin tức liên bang như Đài Tiếng nói Hoa Kỳ tham gia vào hoạt động tuyên truyền chống Mỹ.

Tất cả những điều đó đều nằm ngoài một số lệnh cấm được ban hành liên quan đến lời hứa cải cách hệ thống nhập cư của Trump nhằm đẩy nhanh việc trục xuất những người nhập cư bất hợp pháp, đặc biệt là những người có tiền án hoặc là thành viên của các băng đảng quốc tế.

Nếu điều đó có vẻ bình thường, thì không phải vậy. Chỉ có sáu lệnh cấm trên toàn quốc trong tám năm nhiệm kỳ tổng thống của George W. Bush và chỉ có 12 lệnh trong nhiệm kỳ tổng thống của Obama. Con số đó tăng lên 14 dưới thời Tổng thống Biden, bị Tổng thống Trump vượt qua trong chín tuần đầu tiên của nhiệm kỳ thứ hai khi 15 lệnh cấm như vậy được ban hành. Tất nhiên, Trump nên quen với sự lạm dụng tư pháp như vậy. Trong nhiệm kỳ đầu tiên của mình, đã có 64 lệnh cấm chống lại các chính sách của ông, một con số đáng kinh ngạc là 92,2% được ban hành bởi các thẩm phán do đảng Dân chủ bổ nhiệm. Julien Benda hẳn đã nhận ra rõ ràng "niềm đam mê chính trị" đã thay thế sự nghiêm khắc về mặt trí tuệ vô tư mà chúng ta từng mong đợi ở các thẩm phán của mình.

Tuy nhiên, vì chúng ta thường tôn trọng sự phân chia quyền lực, không ai dám gọi đó là hành vi phản quốc của ngành tư pháp.

Tất nhiên, đó là theo cuốn sách năm 1960 "None Dare Call It Treason" của John A. Stormer. Stormer đã chỉ trích giới tinh hoa trí thức của đất nước, đổ lỗi cho họ vì đã chống lại lợi ích của quốc gia bằng cách dung túng hoặc âm thầm thúc đẩy chủ nghĩa cộng sản. Giới tinh hoa cánh tả thời đó đã chế giễu rằng đó là một thuyết âm mưu khác của cánh hữu, nhưng theo thời gian, rõ ràng là thực sự đã có một nỗ lực lâu dài nhằm làm tha hóa các thể chế của chúng ta bằng Chủ nghĩa cộng sản 101 – làm giảm sự chấp nhận của xã hội đối với tôn giáo, biến giáo dục thành nhồi sọ và thâm nhập vào chính phủ bằng giới trí thức cho rằng các giá trị của người Mỹ đã lỗi thời.

Cuối cùng, giờ đây, chúng ta có thể thấy quả của cái cây tham nhũng đang nảy mầm trong hệ thống tòa án của chúng ta, nơi các thẩm phán giúp những người nhập cư bất hợp pháp trốn thoát qua cửa sau của phòng xử án, nơi các thẩm phán khác yêu cầu trả lại các thành viên băng đảng bị trục xuất hoặc dừng trục xuất những kẻ cực đoan bài Do Thái, và nơi mọi nỗ lực đặt nước Mỹ lên hàng đầu đều bị phán quyết là vi hiến.

Chống lại sự lạm quyền của ngành tư pháp phải là ưu tiên số 1 của Donald Trump khi ông tìm cách khôi phục lại sự tỉnh táo cho chính quyền liên bang. Bởi vì nguyên tắc quan trọng nhất của luật hiến pháp đang được quyết định trong vài tháng tới là liệu tổng thống có thực sự là người đứng đầu cơ quan hành pháp hay ông ta phục vụ theo ý muốn của các thẩm phán cánh tả đặt đam mê chính trị lên trên lợi ích quốc gia.

Trớ trêu thay, vụ án phải được quyết định bởi chín người đàn ông và phụ nữ mặc áo choàng đen, các thẩm phán của Tòa án Tối cao Hoa Kỳ. Số phận tương lai của quốc gia phụ thuộc vào việc họ sẽ tìm kiếm công lý một cách công bằng hay bị lung lay bởi sự thù hận đảng phái.

Thật không may, đây là một câu hỏi mở.

https://www.realclearpolitics.com/articles/2025/05/05/none_dare_call_it_treason_of_the_judiciary__152746.html

NVV dịch