2025-05-19 

Chuyện về Hillary Clinton
Buzz Patterson đã viết trên X: "HILLARY CLINTON

(Buzz Patterson, X, 17/5/2025)

Như một số bạn đã biết, tôi là Trợ lý quân sự Không quân cho Bill Clinton, sống tại Tòa Bạch Ốc, đi khắp mọi nơi họ đi qua và mang theo "quả bóng hạt nhân". Vì vậy, tôi luôn ở gần cả Bill và Hill.

Trong số những quân nhân từng phục vụ tại Tòa Bạch Ốc và đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp của Tòa Bạch Ốc, chính quyền Clinton nổi tiếng là thiếu chuyên nghiệp và lịch sự, mặc dù ít người từng nói về điều đó. Nhưng khi nói đến sự thô lỗ, Hillary Clinton là người đáng sợ nhất trong chính quyền. Bà ấy đã định hình phong cách ngay từ ngày đầu tiên tôi được giao nhiệm vụ.

Khi tôi mới đến làm việc tại Tòa Bạch Ốc, người tiền nhiệm của tôi đã cảnh báo tôi. "Bạn có thể thoát khỏi việc chọc giận Bill nhưng nếu bạn làm bà ấy tức giận, bà ấy sẽ xé nát trái tim bạn". Tôi đã để ý đến những lời đó. Tôi đã làm ông ấy tức giận một vài lần, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự làm bà ấy tức giận. Tôi biết hậu quả. Tôi học được rất nhanh rằng tính cách hàng ngày của chính quyền, dù ở trong hay ngoài DC, chỉ phụ thuộc vào sự có mặt hay vắng mặt của Hillary. Danh tiếng của bà ấy đã đi trước bà ấy. Chúng tôi thường nói rằng khi Hillary đi vắng, đó là một bữa tiệc của hội sinh viên. Khi bà ấy ở nhà, đó là "Danh sách của Schindler".

Trong vài ngày đầu tiên làm việc, và nhớ rằng tôi về cơ bản đã sống ở đó, tôi nhận ra rằng có những quy tắc khác nhau dành cho Hillary. Bà ấy đã chỉ thị cho các nhân viên cấp cao, bao gồm cả tôi, rằng bà ấy không muốn bị ép phải gặp chúng tôi. Chúng tôi được chỉ thị rằng "bất cứ khi nào bà Clinton di chuyển qua các hành lang, hãy càng kín đáo càng tốt". Bà không muốn nhìn thấy "nhân viên" và bị buộc phải "giao lưu" với bất kỳ ai. Bất kể họ ở vị trí nào trong tòa nhà. Nhiều lần, tôi thấy những người chuyên nghiệp làm việc trong tòa nhà quan trọng nhất thế giới, chạy vội vào cửa văn phòng để thoát khỏi tầm nhìn của Hillary. Tôi nghe thấy tiếng thì thầm, "Bà ấy sắp đến, bà ấy sắp đến!" Tôi có thể đang đi dọc hành lang Tòa nhà Cánh Tây, vào giữa trưa, bận rộn hơn cả địa ngục, những người làm công việc hành chính cho dù ở văn phòng báo chí, y tế, bất cứ nơi nào. Bà bước vào và họ tản ra. Bà là cô giáo nghiêm khắc trường Đức Quốc xã và những người còn lại trong chúng tôi được mong đợi sẽ trốn như thể chúng tôi là những đứa trẻ gây rắc rối. Tôi không phải là một đứa trẻ, tôi là một sĩ quan và phi công chuyên nghiệp. Tôi đã nói "Tôi không làm cái đó".

Cũng có một thời gian bà muốn cấm quân phục trong Tòa Bạch Ốc. Đó là năm tái đắc cử 1996, và bà tạo ra câu chuyện rằng quân đội không là có quyền ưu tiên trong chính quyền Clinton. Là một phụ tá quân sự, mang cặp bom nguyên tử (football) và làm việc chặt chẽ với Mật vụ, tôi phản đối điều đó. Đơn giản là đó không phải là vấn đề về chương trình nghị sự chính trị của bà; đó là an ninh quốc gia. Nếu quả bom bay lên, Mật vụ sẽ cần phải tìm thấy tôi càng nhanh càng tốt. Từng giây đều quan trọng. Việc tìm thấy phụ tá mặc quân phục là hoàn toàn hợp lý. Bên cạnh đó, có vị tổng tư lệnh nào lại không muốn quảng cáo về khả năng lãnh đạo và chỉ huy của mình? Cuối cùng bà đã nhượng bộ vì Mật vụ đã vào cuộc.

Gia đình Clinton tham nhũng đến mức không thể diễn tả thành lời. Hillary độc ác, thích trả thù và thô tục. Hillary là một con "bitch".

https://x.com/BuzzPatterson/status/1923819741434740835


MỘT CÂU CHUYỆN KHÁC VỀ HILLARY

(X, 19/5/2025)

Vào đầu tháng 1 năm 1997, gia đình Clinton và đoàn tùy tùng (bao gồm cả tôi) đã đến St. Thomas, Quần đảo Virgin, để nghỉ dưỡng theo chế độ tổng thống. (Đây là chuyến đi khét tiếng mà Bill và Hill bị quay cảnh "khiêu vũ trên bãi biển"). Chuyến đi đã được lên kế hoạch trong nhiều tuần và hầu hết các khâu hậu cần đã được chuẩn bị. Nhưng ngay khi Không lực Một hạ cánh xuống St. Thomas, tôi biết có điều gì đó không ổn. Bà Clinton tỏ ra rất khó chịu. Bà ấy đã la hét với đội ngũ nhân viên trực tiếp của mình, về cơ bản là tự khép mình vào phần trên của máy bay. Những từ ngữ to, bốn chữ cái nảy lên xung quanh thân máy bay. Tôi tiến đến để tham gia và giúp đỡ. Luôn là một đề xuất mạo hiểm với Hillary. Tôi lại lao vào một lần nữa.

Đội ngũ nhân viên nhanh chóng biết được rằng Chelsea, một học sinh cuối cấp trung học, đã để quên ba lô đầy sách giáo khoa trong phòng khách sạn ở Hilton Head, South Carolina, nơi gia đình Clinton đã tham dự Tuần lễ Phục hưng thường niên của họ, một cuộc tụ họp của các nhà lãnh đạo chính phủ, doanh nghiệp, phương tiện truyền thông và học thuật của đảng Dân chủ. Nhưng tất nhiên đó không phải lỗi của Chelsea, vì theo Hillary, đó là lỗi của tất cả mọi người TRỪ Chelsea. Hillary đặc biệt muốn đổ lỗi cho những người hầu của tổng thống. Điều đó thật đáng buồn và bất công.

Tổng thống được phục vụ bởi những người lính Hải quân chuyên nghiệp làm người hầu. Những người hầu này, sinh ra ở Philippines, có truyền thống lâu đời và đáng tự hào là phục vụ gia đình đầu tiên tại Tòa Bạch Ốc, ít nhất là từ năm 1909. Theo kinh nghiệm của tôi, họ là những nhân viên trung thành, tận tụy và hoàn hảo. Họ làm việc chăm chỉ để chú ý đến mọi chi tiết—dù nhỏ đến đâu. Nhưng, ngay lúc này, Hillary đã nhắm thẳng vào họ.

Đối với tôi, thật đáng kinh ngạc khi ý tưởng bắt Chelsea chịu trách nhiệm—Chelsea sắp trở thành sinh viên năm nhất tại Stanford—chưa bao giờ xuất hiện trong tâm trí Hillary.

Kelly Craighead, trợ lý cá nhân của Hillary, đã yêu cầu tôi tìm cách chuyển sách xuống St. Thomas ngay lập tức. Chelsea sắp thi cuối kỳ và "cần phải học". Chúng tôi lao vào chế độ khủng hoảng của Hillary.

Tôi gọi lại Hilton Head, gặp người bạn phụ tá quân sự của tôi trước khi cô ấy bắt chuyến bay trở về D.C. Cô ấy đã báo động, tập hợp những nhân viên còn lại của Tòa Bạch Ốc và vội vã đi tìm chiếc ba lô. Khi chiếc ba lô đã an toàn trong tay, chúng tôi cử một trong những người hầu của tổng thống đi bằng máy bay thương mại để giao hàng. Anh ấy đã hạ cánh và mang nó thẳng đến nhà mà gia đình Clinton đang ở. Những cuốn sách đã ở trên bàn cạnh giường của Chelsea trước khi cô ấy thức dậy.

Chỉ là một ngày khác ở Tòa Bạch Ốc của Clinton—việc chỉ định nhanh chóng đổ lỗi và một vấn đề tương đối nhỏ đã nhanh chóng trở nên mất kiểm soát. Chỉ là một ngày khác sống với Hillary Clinton.



NVV dịch