Friday, October 25, 2024

 2024-10-24 

Sau khi Kamala thất cử, màn đả kích mới thú vị
Nếu tầu đang chìm, thì chỉ còn tận hưởng màn trình diễn này thôi.


(Becket Adams, The Spectator, 24/10/2024)

Chiến dịch tranh cử của Phó Tổng thống Kamala Harris đang gặp rắc rối, tức là chúng ta sắp chứng kiến một màn pháo bông tưng bừng sau bầu cử.

Nếu cô ấy thất cử sẽ có nhiều trận đấu đá trong nội bộ đảng Dân chủ chúng ta chưa từng thấy bao giờ. Những lời buộc tội sẽ rất đặc biệt. Sẽ có sự chỉ trích, phản bội, biện bạch và bầu không khí hoảng loạn đến mức bao tin đồn tầm thường và lan rộng sau thất bại của Nghị sĩ John McCain năm 2008 chỉ là nhẹ tâng.

Làm sao ta biết điều này sẽ xảy ra? Vì nó đã xảy ra trước đây, dù với tầm mức nhỏ hơn.  
Vào Tháng 12 năm 2019, khi Harris văng khỏi cuộc bầu cử sơ bộ của phe Dân Chủ năm 2020 trước cuộc họp kín Iowa, đã có trận đồn đoán như giông bão về phong cách lãnh đạo hay thiếu phong cách của cô; về sự rối loạn trong đám nhân viên, về việc quản lý tệ hại không thể tha thứ, thậm chí cả sự can thiệp của cô chị gái là Maya, người có tánh ưa kiểm soát. Trước đó, năm 2016, chúng ta đã thấy chuyện tương tự khi Hillary Clinton tìm ra cách thua một cuộc bầu cử hầu  như tất thắng trước một người dẫn chương trình vui chơi trên truyền hình mặc dù bà chiếm mọi lợi thế có thể tưởng tượng ra. Khác biệt duy nhất giữa hai sự việc là những lời đả kích năm 2016 đã giảm nhiều so với những gì vòng trong của Harris cho phép năm 2019. Nói gì thì nói về Clintonland, họ không có gì khác ngoài trung thành.  

Bây giờ hãy tưởng tượng sự sụp đổ sau bầu cử sơ bộ của Harris, và ở cấp toàn quốc, sự kiện đảng Dân Chủ lại mất Tòa Bạch Cung vào tay Donald Trump. Nếu Harris thua Tháng 11 này, không có phép màu nào khả dĩ ngăn nổi nội chiến trong đảng. Nó sẽ tràn từ mặt báo ra đường phố, và chúng ta đều ngồi hàng đầu để chứng kiến những lời chỉ trích và buộc tội đầy chua chát pha màu rực rỡ.  

Chắc chắn sẽ có những lời nói nhảm như mọi khi về sự ngu dốt và thô tục bị gán cho cử tri, nhưng đó chỉ là điều vô nghĩa nhằm phục vụ lợi ích đám đông. Nó khiến người hâm mộ thấy hàng ngũ và quyết định của mình là tích cực hơn. Gần như giới lãnh đạo Dân Chủ bị buộc phải đổ lỗi cho cử tri thay vì thừa nhận sai lầm. Nhưng làm sao có thể lừa kẻ lừa đảo. Nơi công cộng, sẽ có nhiều lời vô nghĩa như thường lệ về việc cử tri đã thất bại trong việc ủng hộ tầm nhìn tiến bộ và bao dung của đảng Dân Chủ. Chứ giữa chốn riêng tư, các ông trùm chiến dịch tranh cử và lãnh đạo đảng sẽ tìm cách trừng phạt. Họ bán đứng nhau không chỉ để đảm bảo là sau này sẽ tránh được các thất bại như vậy mà còn để đảm bảo rằng kẻ khác sẽ nhận trách nhiệm về việc để Trump có nhiệm kỳ hai. Mỗi người sẽ lo cho mình, hàng chục chiến dịch đồn thổi nổi lên công khai trên trang nhất của các tờ báo có ảnh hưởng nhất nước.

Hãy mường tượng giây phút đảng viên Dân Chủ phải tống táng thủ phạm đã chết là chiêu trò kỳ quặc "Thanh niên Da trắng Ủng hộ Harris". Ý tưởng đó là của ai? Ai chịu trách nhiệm về việc sản xuất và phát tán các video giả tạo đến đau đớn với mấy ông hào hiệp kiểu "macho" ủng hộ Harris cũng giả mạo tới đau lòng? Ai sẽ phải chịu tội cho vụ chế nhạo bữa dạ tiệc Al Smith [ủng hộ Công giáo] năm nay, là điều còn làm những ai chỉ trích cựu tổng thống Trump phải cười phá?

Rồi hãy tưởng tượng nỗ lực của các vận động viên để từ chối thương hiệu "đứa trẻ hư đốn", một phần tiếp thị quá đặc thù trong năm bầu cử nếu quả rằng đấy là một sáng kiến tuyên truyền.

Ai sẽ phải chịu trách nhiệm vì đề nghị Harris tham gia phỏng vấn gây tranh cãi với Bret Baier trên Fox News? Quan trọng hơn, ai sẽ phải chịu trách nhiệm về việc chuẩn bị cho Harris (hoặc không chuẩn bị cho cô ấy, như ta đã thấy)?

Ai sẽ phải chịu trách nhiệm cho việc Harris từ chối chuẩn bị cho các cuộc phỏng vấn cho đến tháng cuối cùng - hoặc từ chối chuẩn bị cho các câu hỏi có thể đoán trước (và còn lặp lại)?

Ai sẽ bị đổ lỗi vì đã đề nghị Harris tổ chức một cuộc họp báo khẩn cấp ban ngày trước nhà của phó tổng thống 12 ngày trước cuộc bầu cử để thảo luận về một bài viết giật gân và nóng hổi trên tờ Atlantic chưa đầy hai ngày trước? Có phải đây là “bất ngờ Tháng 10”? Đây có phải là điều tốt nhất mà họ có thể tung ra chống đối thủ Cộng Hòa của họ, một bài viết cáo buộc ông ta đã bày tỏ sự ngưỡng mộ các tướng lãnh của Hitler? Về mặt các câu chuyện chính trị, chiến dịch "vui vẻ" kết thúc với thông điệp cuối cùng "gã đó là Hitler" gửi đến cử tri là một trong những câu chuyện đáng nhớ nhất. Ý tưởng đó là của ai vậy?

Ai sẽ gánh vác quyết định thiên tài khi tham gia vào một "scandal" ngắn ngủi liên quan đến chuyến thăm nghĩa trang Arlington của Trump và sự vi phạm được cho là của ông đối với những luật lệ mơ hồ, ít được thi hành? Nỗ lực của Harris để tận dụng chu kỳ tin tức đó đã kết thúc với việc các gia đình Gold Star [có con em hy sinh vì Tổ quốc] nói với cô ấy một cách rõ ràng rằng hãy xuống địa ngục, trong khi nhắc nhở cử tri rằng họ đã trở thành gia đình Gold Star (mất thân nhân) là dưới chế độ Harris và Biden.

Ai phải trả lời về việc chiến dịch của Harris ôm chặt gia đình Cheney? Các đảng viên Dân Chủ đã ăn mừng bao tuyên truyền chống Bush theo phong cách Michael Moore chưa đầy bảy năm trước. Barack Obama được đưa vào Tòa Bạch Cung năm 2008 nhờ làn sóng phản đối Bush. Ai nghĩ rằng vào năm 2024, cử tri sẽ đơn giản quên hết mọi điều đã được nói thời Bush/Cheney ngồi trong Bạch Cung và nay ủng hộ ứng cử viên Dân Chủ chỉ vì gia đình Cheney bảo vậy?

Ai đó sẽ phải trả giá cho những quyết định chiến dịch ngu ngốc này - rất có thể chỉ là Harris và đội ngũ của cô ta, mặc cho những nỗ lực tốt nhất của họ để thấy ra điều trái ngược. Nó sẽ không phải là "chúng ta thua," mà sẽ là "cô ấy thua."

Khác với Hillary Clinton, người đã thất bại năm 2016 và làm tổn thương tâm lý của đảng Dân Chủ, phó tổng thống sẽ không có một mạng lưới chung thủy lâu đời và kiên cố làm điểm tựa cho sự hỗ trợ. Cũng tương tự với ông lão được yêu thích nhất nước Mỹ, là Tổng thống Joe Biden. Ông ta có thể sẽ bị chỉ trích, nhưng có vài ân huệ khả dĩ sử dụng để giảm bớt tác động xấu. Chứ mặt kia, Kamala và các phụ tá hành quân của cô sẽ đối mặt một mình, phải bảo vệ các quyết định và chiến lược của họ mà không có sự hỗ trợ của các đồng minh thâm niên và chức sắc đảng tìm thăng tiến cho sự nghiệp tương lai. Một Harris bại trận không có gì cung cấp cho đảng, thậm chí không có cả một chút thiện chí bỏ qua.

Điều này không có nghĩa là Harris và một vài người trung thành còn lại sẽ không cố đổ lỗi cho lãnh đạo đảng về thất bại của mình.

Nhóm Harris sẽ tiết lộ thông tin về bệnh tình của Biden, khi nào tình trạng trở thành nghiêm trọng, những gì mọi người biết và mức độ mà vành đai trung thành của ông đã cố giấu bí mật này cho công chúng khỏi biết. Đáp lễ, phe Biden, trong cơn thịnh nộ nhỏ nhen của họ, sẽ tiết lộ trọn vẹn sự bất tài của Harris và sự kém cỏi của vây cánh chung quanh.

Và những người có quyền lực trong đảng muốn giữ vững vị trí của họ (xin đọc là gia đình Obama) sẽ lén lút rò rỉ cho báo chí rằng họ chưa bao giờ thực sự nghĩ Harris đã sẵn sàng và rằng thất bại của cô ấy, chỉ riêng cô ấy, xảy ra bất chấp nỗ lực tốt nhất của họ để đưa cô ấy tới  đích. Sẽ có cả những ý kiến từ các chiến lược gia Dân Chủ thẳng thắn, gồm cả James Carville, người sẽ khởi động các vòng lưu diễn một mình có nhãn hiệu là "TÔI ĐÃ BẢO RỒI MÀ."

Hiện tại, theo các chỉ số thăm dò của RealClearPolitics, Harris đang thua ở mọi loại tiểu bang chiến địa ngang ngửa, kể cả Michigan. Theo cùng một nguồn, cô cũng đứng sau ở cấp quốc gia. Chiến dịch của cô có vẻ hoảng loạn (tấn công bà Jill Stein?) và đang vội vàng sắp xếp lại lịch trình xuất hiện trên truyền thông. Ba tháng trôi qua, dường như không có gì là "vui vẻ" hay tự tin cả.

Với người trung kiên của MAGA, một thất bại của Harris sẽ là lý tưởng. Nước Mỹ sẽ được cứu thoát khỏi bàn tay của một nhà tư tưởng cực đoan cánh tả, nhân vật cũng thật kỳ lạ, là một chiếc bình rỗng. Với các đảng viên Dân Chủ, một nhiệm kỳ tổng thống thứ hai của Trump sẽ mở ra sự xuất hiện của Đế chế Thứ Tư và sự kết thúc của thí nghiệm tự trị của Mỹ.

Tuy nhiên, có một nhóm khác là nhóm thấy cả hai ứng viên đều không đủ tiêu chuẩn. Đối với họ, bất kỳ kết quả nào cũng đều không lý tưởng. Và với người thuộc diện thứ ba kỳ lạ đó, điều duy nhất thực sự có lợi từ cuộc bầu cử là những lời chỉ trích sẽ theo sau nếu Harris thất bại. Chắc chắn, đảng viên Cộng Hòa sẽ đổ lỗi cho nhau nếu Trump thua, nhưng ông ấy và các phụ tá của ông đã công khai hóa những điều đó rồi. Bạn không cần một tiết lộ hấp dẫn hay một cú sốc mạnh để biết Trump và các đồng minh của ông ấy nghĩ gì về, ừm, bất cứ điều gì. Ông ấy tự nói với bạn, trên truyền hình trực tiếp, bất kể đang thắng hay thua. Ngược lại, đảng Dân Chủ cứ im lặng - tức là cho đến khi họ bị đại bại khi các nhân viên trong đảng phải vội tìm cách biện minh cho thất bại. Kỷ luật về thông điệp và lòng trung thành với đảng sẽ bị gạt qua một bên, khi đến lúc đội mão cho kẻ kế tiếp sẽ lãnh tội.  

Bạn có muốn biết điều gì thực sự đã xảy ra trong sáu tuần đó không, là khi lãnh đạo Dân Chủ đau đầu về việc ai nên thay Biden? Một thất bại của Harris sẽ đưa bạn đến gần câu trả lời hơn là một thất bại của Trump.  

Có nhỏ nhen khi mong chờ một thất bại của Harris chỉ vì lý do duy nhất là sự thú vị của biến cố? Đúng. Nhưng khi người ta đã bị đẩy sâu vào thời "cướp kho bạc" của đế chế Mỹ, thì tiện nghi vật chất là tất cả những gì còn lại. Cứ làm bộ như tương lai của đất nước thực sự phụ thuộc vào việc một trong hai đảng chiếm được Bạch Cung cũng khôi hài như tranh cãi việc sắp xếp chỗ ngồi trên tàu Titanic. Nếu bị mắc kẹt dưới đáy đại dương, thì trước đó, ít nhất ta cũng nên trình diễn việc tham dự dạ tiệc cho tử tế.


https://thespectator.com/politics/recriminations-follow-kamala-defeat-delicious/


NXN dịch





 

 2025-01-21  Kết thúc của chấn động và kinh ngạc: Bộ Tư pháp đã đưa ra lập luận như thế nào về lệnh ân xá J6 (Jonathan Turley, 21/1/2025) Và...