2025-07-28
Nghĩa địa của những cuộc phiêu lưu cấp tiến
Sự thái quá của phe cấp tiến đã khiến tầng lớp trung lưu xa lánh, thay thế nguồn gốc của tầng lớp lao động bằng giáo điều của giới tinh hoa—và giờ đây, đảng Dân chủ đang gặt hái những hậu quả mà họ đã gieo.
(Victor Davis Hanson, American Greatness, 28/7/2025)
Một thời gian sau cuộc bầu cử của Barack Obama năm 2008, phe cánh tả Hoa Kỳ bắt đầu khám phá, sau đó chấp nhận và cuối cùng ban hành các chương trình nghị sự không chỉ chứng tỏ là mất kiểm soát và không khả thi mà còn gây tử vong cho chính dự án cánh tả này.
Làm thế nào mà đảng này lại xa lánh tầng lớp trung lưu đến vậy khi họ từng tự nhận mình là đảng duy nhất và là người bảo vệ cho tầng lớp trung lưu? Làm thế nào mà Quốc hội Dân chủ lại tụt xuống mức tín nhiệm 16% trong cuộc thăm dò gần đây của Đại học Quinnipiac theo khuynh hướng tự do? Làm thế nào mà 63% cử tri đã đăng ký lại có cái nhìn không mấy thiện cảm với Đảng Dân chủ trong cuộc thăm dò gần đây của Wall Street Journal?
Tóm lại: coi thường tầng lớp trung lưu, rồi thua cuộc bầu cử.
Vào đầu thiên niên kỷ mới, toàn cầu hóa đã tạo ra khối tài sản khổng lồ bằng cách mở ra một thị trường tiêu dùng 6 tỷ người cho các thế lực toàn cầu đang trỗi dậy của Thung lũng Silicon, giới truyền thông, học thuật, luật pháp, tài chính và các tập đoàn xuyên quốc gia. Kết quả là một Đảng Dân chủ ngày càng bị chi phối bởi một kiểu tỷ phú cánh tả "dấn thân" mới mẻ và khác biệt.
Đến đầu thế kỷ, Đảng Dân chủ đã trở thành mái nhà chung của giới siêu giàu, giới chuyên gia thượng lưu và người nghèo được trợ cấp. Và những sáng kiến mới của đảng phản ánh các giá trị, ý tưởng—và tham vọng—của giới tinh hoa toàn cầu hóa trên cả nước, từ việc tái định hình một nền kinh tế xanh bền vững đến “sự đa dạng” và những lời biện hộ cho tội lỗi của nước Mỹ ở nước ngoài.
Vào những năm 1990, Bill Clinton đã đảm bảo rằng đảng Dân chủ ủng hộ biên giới vững chắc, chỉ nhập cư hợp pháp, và bảo vệ việc làm trong các công đoàn tránh khỏi lao động nhập cư giá rẻ. Phá thai được cho là an toàn, hợp pháp—và “hiếm”. Giờ đây, phá thai thường được cánh tả ca ngợi và tôn thờ, như thể nó là một phần không thể thiếu trong việc cứu lấy hành tinh đang nóng lên.
Các cương lĩnh của Đảng Dân chủ năm 1992 và 1996 của Clinton đã bị coi là phân biệt chủng tộc và bài ngoại.
Khi tình trạng nhập cư bất hợp pháp bắt đầu tăng đột biến dưới thời Obama, và các lớp học ăn trưa kiểu công đoàn cũ gần như không còn hiệu quả do toàn cầu hóa, đảng chính thống bắt đầu chuyển sang mở cửa biên giới.
Họ cho rằng những người nhập cư bất hợp pháp nghèo khó sẽ sớm trở thành lực lượng [cử tri] cấp tiến mới thay thế cho tầng lớp cử tri lao động Mỹ đang dần biến mất. “Nhân khẩu học là Định mệnh” [Phải thay đổi màu da của cử tri] và “Đa số Dân chủ Mới” [Lập ra một khối cử tri đa số mới] đã trở thành khẩu hiệu của đảng.
Đến năm 2020, đảng này đã bị kiểm soát bởi những người cực đoan theo chủ nghĩa mở cửa biên giới. Nhập cư bất hợp pháp bị coi là một phần phụ của những ám ảnh mới về Đa dạng/Công bằng/Hòa nhập. Đột nhiên, một loạt danh từ ghép phân biệt chủng tộc xuất hiện—đặc quyền da trắng, cơn thịnh nộ da trắng, tội lỗi của người da trắng, chủ nghĩa da trắng thượng đẳng—mà không hề cân nhắc rằng người da trắng, xét về tổng thể, chiếm nhóm người nghèo đông nhất, hay người da trắng nghèo bình thường không có điểm chung nào với những người da trắng cấp tiến thuộc tầng lớp tinh hoa.
Trong thế giới kỳ quặc của Đảng Dân chủ, giả định vận hành dường như là nếu một người nhập cư bất hợp pháp từ miền nam Mexico đặt chân đến Hoa Kỳ, thì anh ta ngay lập tức bị gán cho cái mác "thiểu số" với những sự phàn nàn chính đáng, xứng đáng được đối xử đền bù bởi một quốc gia mà anh ta hầu như không biết gì và chưa từng có kinh nghiệm, dù tốt hay xấu. Việc vi phạm pháp luật để chào đón người nhập cư bất hợp pháp và việc thực thi pháp luật và cố gắng đưa người nhập cư bất hợp pháp trở về quê hương của họ trở nên quá đạo đức.
Để ứng phó, các trường đại học bắt đầu giảm học phí cho công dân nước ngoài cư trú bất hợp pháp trong tiểu bang, đồng thời tính toàn bộ học phí cho công dân Mỹ ngoài tiểu bang.
Chính sách mở cửa biên giới của Joe Biden, vốn cho phép khoảng 10-12 triệu người nhập cư bất hợp pháp, là biểu hiện cuối cùng của việc Đảng Dân chủ ủng hộ nhập cư bất hợp pháp, khi số người sinh ra ở nước ngoài cư trú tại Hoa Kỳ đạt mức cao nhất mọi thời đại, cả về số lượng thực tế lẫn tỷ lệ phần trăm dân số. Đây là một sự chuyển đổi đảng phái mang tính tự sát - xúc phạm tầng lớp trung lưu và xa lánh các đảng viên Dân chủ thiểu số, những người phải đối phó với dòng người nước ngoài đổ vào các cộng đồng khó khăn, một lượng lớn, mà một nửa trong số đó đến từ bên ngoài Mexico.
Đảng Dân chủ luôn nhận công lao về những đạo luật dân quyền mang tính bước ngoặt, sau đó chuyển thành chính sách hành động tích cực (affirmative action). Và dưới thời Obama, đảng này còn đi xa hơn nữa, hướng đến sự bình đẳng về kết quả, "đa dạng/công bằng/hòa nhập".
Nhưng trong quá trình này, mô hình ban đầu của chính sách hành động tích cực - sự đối xử đền bù cho người Mỹ da đen phải đối mặt với di sản của chế độ nô lệ, luật Jim Crow, và cái mà ngày càng được gọi là "chủ nghĩa phân biệt chủng tộc có hệ thống" - đã thoái hóa thành việc tuyên bố tất cả những người không được gọi là "da trắng" hay "nam giới" đều xứng đáng được hưởng các ưu tiên dựa trên chủng tộc, sắc tộc hoặc giới tính trong tuyển dụng, thăng chức và tuyển sinh. Sự châm biếm tiếp nối khi quy tắc 1/16 của "một giọt máu" (one-drop rule) phân biệt chủng tộc [thời tiền Nội chiến] quay trở lại, và những kẻ giả mạo như Elizabeth Warren đã lợi dụng hệ thống vốn đã tham nhũng. [One-drop rule là quy tắc công nhận người nào có một giọt máu từ tổ tiên Phi Châu thì được gọi là người da đen, người nào có 1/16 giọt máu đó trở xuống được gọi là da trắng.]
Mối quan hệ cũ giữa giai cấp và chủng tộc đã bị lãng quên. DEI nhanh chóng trở thành gánh nặng cho Đảng Dân chủ Mới khi nhóm dân tộc giàu nhất nước Mỹ, người Mỹ gốc Ấn (như Zohran Mamdani, ứng viên đại học "người Mỹ gốc Phi"), phụ nữ có chuyên môn, người đồng tính thượng lưu và người chuyển giới được coi là nhóm đa số mới bị đối xử bất công, những người đã phải chịu đựng sự đối xử bất công bởi nhóm thiểu số nam giới da trắng (nhiều người trong số họ rất nghèo).
Tóm lại, dưới sự bảo trợ của Đảng Dân chủ, giờ đây có quá ít kẻ gây hại cho số lượng nạn nhân ngày càng tăng. Chính sách hành động tích cực đã trở thành một bức biếm họa bộ lạc phi lý về quyền công dân, phi logic, công bằng hay phổ biến. Chắc chắn, toàn bộ ý tưởng nhị nguyên về người bị áp bức theo chủ nghĩa Marx đối lập với kẻ áp bức là không thể thực hiện được trong một nền dân chủ đa chủng tộc.
Lạ lùng hơn nữa, là một nhánh của DEI, cánh tả đã biến nhận thức cổ xưa về chứng rối loạn định dạng giới (một tình trạng sinh học hiếm gặp theo các tài liệu y học truyền thống, ảnh hưởng đến khoảng 0,1% dân số) thành một phong trào dân quyền mới nổi. Đối với giới tinh hoa, phong trào chuyển giới nổi lên như người kế thừa không thể chối cãi của phong trào dân quyền, giải phóng phụ nữ và hôn nhân đồng giới - như thể đang tuyên bố theo kiểu Xô Viết, "Hãy cho tôi một cuộc thập tự chinh tự do mới, rồi tôi sẽ tìm thấy một nhóm người bị áp bức."
Ở một số trường đại học, có từ mười đến hai mươi phần trăm sinh viên cho biết họ sẵn sàng “chuyển giới”.
Nhưng những gì diễn ra sau đó lại đi ngược. Người chuyển giới được định nghĩa là không khác biệt so với giới tính sinh học mà họ đã nhận nuôi. Thực tế, nam giới chuyển giới sinh học bắt đầu tham gia thi đấu thể thao nữ, mặc dù phụ nữ chuyển giới sinh học hiếm khi tham gia thi đấu thể thao nam.
Đàn ông sinh học bắt đầu cởi đồ trong phòng thay đồ nữ, khi sinh viên và giáo sư bắt đầu liệt kê "đại từ ưa thích" của họ [dùng đại từ nhân xưng để chỉ giới tính của mình]. Ít ai quan tâm rằng phong trào thể thao chuyển giới lại đi ngược lại những nỗ lực mang tính bước ngoặt của phụ nữ nhằm đạt được sự bình đẳng trong thể thao. Việc phản đối các màn trình diễn burlesque khiêu dâm, gợi dục của người chuyển giới trước khán giả là thanh thiếu niên và trẻ em là hành vi kỳ thị người chuyển giới. Các cuộc thăm dò cho thấy 70-80% số người được hỏi không đồng tình với việc đàn ông sinh học thi đấu trong các môn thể thao nữ và biểu diễn drag [mặc trang phục nữ] với khán giả vị thành niên.
Bill Clinton cũng từng vận động tranh cử với chủ đề "100.000" cảnh sát mới và bản án nghiêm khắc dành cho tội phạm vị thành niên bạo lực. Nhưng khi những người theo chủ nghĩa tự do chuyển sang chủ nghĩa cấp tiến và những kẻ thức tỉnh, "lý thuyết pháp lý phê phán" (critical legal theory) và "lý thuyết chủng tộc phê phán" (critical race theory) kỳ quặc bắt đầu thống trị ngành tội phạm học cánh tả.
Ở các thành phố lớn của nước Mỹ, tội phạm đột nhiên được định nghĩa là do xã hội tạo nên: việc ăn trộm giày thể thao hoặc thanh kẹo là bất hợp pháp chỉ vì những người đàn ông da trắng giàu có không cần phải ăn trộm những thứ đó, và do đó, bản thân hành vi ăn trộm không thực sự là một tội ác.
Những tên tội phạm chuyên nghiệp không nên bị truy tố, kết án và bỏ tù vì những tội ác bạo lực gần đây nhất của chúng, vì chính một xã hội bạo lực, phân biệt chủng tộc và bất công có hệ thống đã phải chịu trách nhiệm khiến chúng trở thành tội phạm bạo lực và chuyên nghiệp ngay từ đầu.
Một hậu quả là làn sóng tội phạm tấn công các thành phố lớn của đảng Dân chủ—trầm trọng hơn bởi lệnh phong tỏa do COVID, cái chết của George Floyd và các cuộc bạo loạn kéo dài bốn tháng sau đó vào năm 2020. “Giải ngân ngân sách cảnh sát” (Defund the police] đã trở thành khẩu hiệu của đảng Dân chủ—ít nhất là cho đến khi nó đe dọa phá hủy đảng và khiến chính cơ sở thiểu số xa lánh.
Đảng Dân chủ từng nói về "sinh thái" và "bảo tồn" và được biết đến với "tái chế", cứu "các loài có nguy cơ tuyệt chủng", tiên phong "nỗ lực chống ô nhiễm" và đảm bảo "không gian mở". Tuy nhiên, từ thời Obama đến cuối chính quyền Biden, tất cả những nỗ lực quản lý trước đó đều chỉ được coi là những biện pháp nửa vời, nhàm chán.
Thay vào đó, nền văn minh hiện được cho là sắp tuyệt chủng, đòi hỏi các biện pháp hà khắc từ trên cao để cứu hành tinh.
Vậy là hiện tượng nóng lên toàn cầu đã biến thành “biến đổi khí hậu”, khi ô nhiễm được định nghĩa lại không phải là khí thải độc hại mà là nhiệt lượng và sự giải phóng carbon dioxide tự nhiên. Và “biến đổi khí hậu” đòi hỏi tầng lớp trung lưu phải kiềm chế nhu cầu tiêu dùng, chuyển sang năng lượng gió và mặt trời “tái tạo” tốn kém, và từ bỏ nguồn năng lượng dồi dào và giá rẻ trước đây từ khí đốt tự nhiên, hạt nhân và than đá.
Kỳ lạ hơn nữa, chính những kiến trúc sư tinh hoa của xã hội “biến đổi tận gốc” lại được miễn trừ. Cứ như thể những chiếc SUV cỡ lớn, máy bay riêng, nhà rộng 5.000 foot vuông, hồ bơi nước nóng và khu nhà ở có máy lạnh là những trang bị cần thiết cho phép giới tinh hoa cánh tả của chúng ta tạo ra một kỷ nguyên “giới hạn” mới cho tất cả mọi người. Những triệu phú thành đạt Al Gore và tỷ phú John Kerry, cùng với những người nổi tiếng Hollywood và con cái của người da đen, cần những đặc quyền giàu có cũ kỹ để giảm bớt sự giàu có cho tất cả mọi người. Theo quy luật chung, những nhà thuyết giáo mang tính biểu tượng nhất về mực nước biển dâng cao và hành tinh nóng lên là những người có nhiều khả năng sở hữu một khu nhà ven biển hoặc một biệt thự có máy lạnh nhất.
Các trường đại học vốn luôn là thành trì của hệ tư tưởng tự do. Nhưng giờ đây, chúng cũng đi theo xu hướng cực tả mới và không còn là nơi bảo vệ quyền tự do ngôn luận, không còn là nơi ẩn náu cho những nhà tư tưởng lập dị, không được lòng dân và lập dị, cũng không còn là nơi gìn giữ nền học thuật lâu đời, việc giảng dạy kinh điển phương Tây và khoa học vô tư. Thay vào đó, trong một tâm trí thức tỉnh, cuộc sống quá ngắn ngủi để lãng phí một tài sản tiến bộ quý giá như vậy vào nghiên cứu thực sự và giáo dục phi chính trị.
Vậy nên, khá đột ngột, các trường đại học đã trở thành phần mở rộng của dự án thức tỉnh mới của Đảng Dân chủ cấp tiến. Luật dân quyền và các phán quyết cuối cùng của Tòa án Tối cao đã bị phớt lờ vì chủng tộc và giới tính giờ đây đã định nghĩa bản sắc của sinh viên, nhân viên và giảng viên. Điểm SAT và xếp hạng so sánh điểm trung bình (GPA) ở trường trung học bị coi là mang tính phân biệt chủng tộc và bất công.
“Nhà theo chủ đề” (theme houses) giờ đây chẳng khác gì những ký túc xá phân biệt chủng tộc. Lễ tốt nghiệp “Affinity” thì lại hoàn toàn phân biệt chủng tộc.
Israel không còn là ốc đảo đáng ngưỡng mộ của một đảng viên Dân chủ tự do giữa biển cả Trung Đông đầy rẫy chế độ độc tài, khủng bố và chủ nghĩa tôn giáo cực đoan, mà đã trở thành một kẻ áp bức “thực dân định cư”. Người Do Thái trong khuôn viên trường bị quấy rối mà không bị trừng phạt và trở nên không thể tách rời khỏi những người “Zionist” bị quỷ ám, những người không còn là thế hệ di dân chạy trốn khỏi nỗi đau của thảm họa Holocaust đến vùng đất Do Thái trong Kinh Thánh nữa mà là những kẻ xâm lược và áp bức thuộc địa phương Tây.
Những kẻ khủng bố Palestine là “chiến binh tự do”. Sinh viên nước ngoài không còn hiếm hoi tại các trường đại học danh tiếng của Mỹ, nơi mà chế độ trọng dụng nhân tài từng tạo điều kiện cho hàng nghìn học sinh trung học ở nông thôn và thị trấn nhỏ đăng ký vào các trường đại học danh tiếng ở cả hai bờ biển.
Thay vào đó, một triệu sinh viên nước ngoài - chủ yếu là cánh tả và phần lớn đến từ các chế độ phi tự do, như Trung Quốc Cộng sản và các chế độ độc tài Trung Đông - thường chiếm 20-30% số sinh viên đăng ký vào các trường đại học hàng đầu, và họ bị các trường đại học bóc lột đến 110% học phí. Một số sinh viên thường dẫn đầu các cuộc biểu tình ủng hộ Hamas và làm thay đổi động lực biểu tình trong khuôn viên trường.
Đối với những người theo Đảng Dân chủ mới, trường đại học đang phát triển, cũng như phương tiện truyền thông mới và phòng họp doanh nghiệp mới, được coi là một phần mở rộng vô giá của chính đảng, ngay cả khi những thành kiến mới mẻ và rõ ràng của họ đã gây ra những cuộc thăm dò tồi tệ và làm phật lòng phần lớn người Mỹ vẫn còn im lặng. Không có gì ngạc nhiên khi trong các cuộc thăm dò hiện tại, Ivy League hiện đang có kết quả kém cỏi như phương tiện truyền thông, và sinh viên tốt nghiệp của trường dường như kém ấn tượng hơn đối với các nhà tuyển dụng qua từng năm.
Vì vậy, những chuyển đổi Jacobin này đã ảnh hưởng đến các tổ chức, phương tiện truyền thông và các tập đoàn, khiến chúng trở thành những sự bối rối không được lòng dân thay vì là những người ủng hộ Đảng Dân chủ.
Tóm lại, hầu như mọi vấn đề mới mà Đảng Dân chủ mới theo đuổi đều bị tầng lớp trung lưu lên án. Tuy nhiên, đảng này dường như có một tiên tri gần như độc nhất vô nhị khi thấy trước rằng các chính sách tiến bộ sẽ khiến đất nước phá sản, chia rẽ một cách vô vọng, và khiến nó trở nên bất khả thi. Việc bị giới tinh hoa loạn thần kinh và rối loạn chức năng hạ thấp chỉ càng khiến những nhà tiên tri này nhân rộng những thông điệp độc hại của họ.
Nếu đảng Dân chủ không nghiện sự thức tỉnh, họ sẽ xếp tất cả những chính sách tự sát này vào nghĩa địa chính trị đầy rủi ro, cùng với tầm nhìn thất bại của George McGovern, Jimmy Carter, Barack Obama và Joe Biden.
Nhưng giống như tất cả những người nghiện khác, họ không thể sống sót dù có hay không có thuốc giải.
https://amgreatness.com/2025/07/28/the-graveyard-of-progressive-misadventures/
Sự thái quá của phe cấp tiến đã khiến tầng lớp trung lưu xa lánh, thay thế nguồn gốc của tầng lớp lao động bằng giáo điều của giới tinh hoa—và giờ đây, đảng Dân chủ đang gặt hái những hậu quả mà họ đã gieo.
(Victor Davis Hanson, American Greatness, 28/7/2025)
Một thời gian sau cuộc bầu cử của Barack Obama năm 2008, phe cánh tả Hoa Kỳ bắt đầu khám phá, sau đó chấp nhận và cuối cùng ban hành các chương trình nghị sự không chỉ chứng tỏ là mất kiểm soát và không khả thi mà còn gây tử vong cho chính dự án cánh tả này.
Làm thế nào mà đảng này lại xa lánh tầng lớp trung lưu đến vậy khi họ từng tự nhận mình là đảng duy nhất và là người bảo vệ cho tầng lớp trung lưu? Làm thế nào mà Quốc hội Dân chủ lại tụt xuống mức tín nhiệm 16% trong cuộc thăm dò gần đây của Đại học Quinnipiac theo khuynh hướng tự do? Làm thế nào mà 63% cử tri đã đăng ký lại có cái nhìn không mấy thiện cảm với Đảng Dân chủ trong cuộc thăm dò gần đây của Wall Street Journal?
Tóm lại: coi thường tầng lớp trung lưu, rồi thua cuộc bầu cử.
Vào đầu thiên niên kỷ mới, toàn cầu hóa đã tạo ra khối tài sản khổng lồ bằng cách mở ra một thị trường tiêu dùng 6 tỷ người cho các thế lực toàn cầu đang trỗi dậy của Thung lũng Silicon, giới truyền thông, học thuật, luật pháp, tài chính và các tập đoàn xuyên quốc gia. Kết quả là một Đảng Dân chủ ngày càng bị chi phối bởi một kiểu tỷ phú cánh tả "dấn thân" mới mẻ và khác biệt.
Đến đầu thế kỷ, Đảng Dân chủ đã trở thành mái nhà chung của giới siêu giàu, giới chuyên gia thượng lưu và người nghèo được trợ cấp. Và những sáng kiến mới của đảng phản ánh các giá trị, ý tưởng—và tham vọng—của giới tinh hoa toàn cầu hóa trên cả nước, từ việc tái định hình một nền kinh tế xanh bền vững đến “sự đa dạng” và những lời biện hộ cho tội lỗi của nước Mỹ ở nước ngoài.
Vào những năm 1990, Bill Clinton đã đảm bảo rằng đảng Dân chủ ủng hộ biên giới vững chắc, chỉ nhập cư hợp pháp, và bảo vệ việc làm trong các công đoàn tránh khỏi lao động nhập cư giá rẻ. Phá thai được cho là an toàn, hợp pháp—và “hiếm”. Giờ đây, phá thai thường được cánh tả ca ngợi và tôn thờ, như thể nó là một phần không thể thiếu trong việc cứu lấy hành tinh đang nóng lên.
Các cương lĩnh của Đảng Dân chủ năm 1992 và 1996 của Clinton đã bị coi là phân biệt chủng tộc và bài ngoại.
Khi tình trạng nhập cư bất hợp pháp bắt đầu tăng đột biến dưới thời Obama, và các lớp học ăn trưa kiểu công đoàn cũ gần như không còn hiệu quả do toàn cầu hóa, đảng chính thống bắt đầu chuyển sang mở cửa biên giới.
Họ cho rằng những người nhập cư bất hợp pháp nghèo khó sẽ sớm trở thành lực lượng [cử tri] cấp tiến mới thay thế cho tầng lớp cử tri lao động Mỹ đang dần biến mất. “Nhân khẩu học là Định mệnh” [Phải thay đổi màu da của cử tri] và “Đa số Dân chủ Mới” [Lập ra một khối cử tri đa số mới] đã trở thành khẩu hiệu của đảng.
Đến năm 2020, đảng này đã bị kiểm soát bởi những người cực đoan theo chủ nghĩa mở cửa biên giới. Nhập cư bất hợp pháp bị coi là một phần phụ của những ám ảnh mới về Đa dạng/Công bằng/Hòa nhập. Đột nhiên, một loạt danh từ ghép phân biệt chủng tộc xuất hiện—đặc quyền da trắng, cơn thịnh nộ da trắng, tội lỗi của người da trắng, chủ nghĩa da trắng thượng đẳng—mà không hề cân nhắc rằng người da trắng, xét về tổng thể, chiếm nhóm người nghèo đông nhất, hay người da trắng nghèo bình thường không có điểm chung nào với những người da trắng cấp tiến thuộc tầng lớp tinh hoa.
Trong thế giới kỳ quặc của Đảng Dân chủ, giả định vận hành dường như là nếu một người nhập cư bất hợp pháp từ miền nam Mexico đặt chân đến Hoa Kỳ, thì anh ta ngay lập tức bị gán cho cái mác "thiểu số" với những sự phàn nàn chính đáng, xứng đáng được đối xử đền bù bởi một quốc gia mà anh ta hầu như không biết gì và chưa từng có kinh nghiệm, dù tốt hay xấu. Việc vi phạm pháp luật để chào đón người nhập cư bất hợp pháp và việc thực thi pháp luật và cố gắng đưa người nhập cư bất hợp pháp trở về quê hương của họ trở nên quá đạo đức.
Để ứng phó, các trường đại học bắt đầu giảm học phí cho công dân nước ngoài cư trú bất hợp pháp trong tiểu bang, đồng thời tính toàn bộ học phí cho công dân Mỹ ngoài tiểu bang.
Chính sách mở cửa biên giới của Joe Biden, vốn cho phép khoảng 10-12 triệu người nhập cư bất hợp pháp, là biểu hiện cuối cùng của việc Đảng Dân chủ ủng hộ nhập cư bất hợp pháp, khi số người sinh ra ở nước ngoài cư trú tại Hoa Kỳ đạt mức cao nhất mọi thời đại, cả về số lượng thực tế lẫn tỷ lệ phần trăm dân số. Đây là một sự chuyển đổi đảng phái mang tính tự sát - xúc phạm tầng lớp trung lưu và xa lánh các đảng viên Dân chủ thiểu số, những người phải đối phó với dòng người nước ngoài đổ vào các cộng đồng khó khăn, một lượng lớn, mà một nửa trong số đó đến từ bên ngoài Mexico.
Đảng Dân chủ luôn nhận công lao về những đạo luật dân quyền mang tính bước ngoặt, sau đó chuyển thành chính sách hành động tích cực (affirmative action). Và dưới thời Obama, đảng này còn đi xa hơn nữa, hướng đến sự bình đẳng về kết quả, "đa dạng/công bằng/hòa nhập".
Nhưng trong quá trình này, mô hình ban đầu của chính sách hành động tích cực - sự đối xử đền bù cho người Mỹ da đen phải đối mặt với di sản của chế độ nô lệ, luật Jim Crow, và cái mà ngày càng được gọi là "chủ nghĩa phân biệt chủng tộc có hệ thống" - đã thoái hóa thành việc tuyên bố tất cả những người không được gọi là "da trắng" hay "nam giới" đều xứng đáng được hưởng các ưu tiên dựa trên chủng tộc, sắc tộc hoặc giới tính trong tuyển dụng, thăng chức và tuyển sinh. Sự châm biếm tiếp nối khi quy tắc 1/16 của "một giọt máu" (one-drop rule) phân biệt chủng tộc [thời tiền Nội chiến] quay trở lại, và những kẻ giả mạo như Elizabeth Warren đã lợi dụng hệ thống vốn đã tham nhũng. [One-drop rule là quy tắc công nhận người nào có một giọt máu từ tổ tiên Phi Châu thì được gọi là người da đen, người nào có 1/16 giọt máu đó trở xuống được gọi là da trắng.]
Mối quan hệ cũ giữa giai cấp và chủng tộc đã bị lãng quên. DEI nhanh chóng trở thành gánh nặng cho Đảng Dân chủ Mới khi nhóm dân tộc giàu nhất nước Mỹ, người Mỹ gốc Ấn (như Zohran Mamdani, ứng viên đại học "người Mỹ gốc Phi"), phụ nữ có chuyên môn, người đồng tính thượng lưu và người chuyển giới được coi là nhóm đa số mới bị đối xử bất công, những người đã phải chịu đựng sự đối xử bất công bởi nhóm thiểu số nam giới da trắng (nhiều người trong số họ rất nghèo).
Tóm lại, dưới sự bảo trợ của Đảng Dân chủ, giờ đây có quá ít kẻ gây hại cho số lượng nạn nhân ngày càng tăng. Chính sách hành động tích cực đã trở thành một bức biếm họa bộ lạc phi lý về quyền công dân, phi logic, công bằng hay phổ biến. Chắc chắn, toàn bộ ý tưởng nhị nguyên về người bị áp bức theo chủ nghĩa Marx đối lập với kẻ áp bức là không thể thực hiện được trong một nền dân chủ đa chủng tộc.
Lạ lùng hơn nữa, là một nhánh của DEI, cánh tả đã biến nhận thức cổ xưa về chứng rối loạn định dạng giới (một tình trạng sinh học hiếm gặp theo các tài liệu y học truyền thống, ảnh hưởng đến khoảng 0,1% dân số) thành một phong trào dân quyền mới nổi. Đối với giới tinh hoa, phong trào chuyển giới nổi lên như người kế thừa không thể chối cãi của phong trào dân quyền, giải phóng phụ nữ và hôn nhân đồng giới - như thể đang tuyên bố theo kiểu Xô Viết, "Hãy cho tôi một cuộc thập tự chinh tự do mới, rồi tôi sẽ tìm thấy một nhóm người bị áp bức."
Ở một số trường đại học, có từ mười đến hai mươi phần trăm sinh viên cho biết họ sẵn sàng “chuyển giới”.
Nhưng những gì diễn ra sau đó lại đi ngược. Người chuyển giới được định nghĩa là không khác biệt so với giới tính sinh học mà họ đã nhận nuôi. Thực tế, nam giới chuyển giới sinh học bắt đầu tham gia thi đấu thể thao nữ, mặc dù phụ nữ chuyển giới sinh học hiếm khi tham gia thi đấu thể thao nam.
Đàn ông sinh học bắt đầu cởi đồ trong phòng thay đồ nữ, khi sinh viên và giáo sư bắt đầu liệt kê "đại từ ưa thích" của họ [dùng đại từ nhân xưng để chỉ giới tính của mình]. Ít ai quan tâm rằng phong trào thể thao chuyển giới lại đi ngược lại những nỗ lực mang tính bước ngoặt của phụ nữ nhằm đạt được sự bình đẳng trong thể thao. Việc phản đối các màn trình diễn burlesque khiêu dâm, gợi dục của người chuyển giới trước khán giả là thanh thiếu niên và trẻ em là hành vi kỳ thị người chuyển giới. Các cuộc thăm dò cho thấy 70-80% số người được hỏi không đồng tình với việc đàn ông sinh học thi đấu trong các môn thể thao nữ và biểu diễn drag [mặc trang phục nữ] với khán giả vị thành niên.
Bill Clinton cũng từng vận động tranh cử với chủ đề "100.000" cảnh sát mới và bản án nghiêm khắc dành cho tội phạm vị thành niên bạo lực. Nhưng khi những người theo chủ nghĩa tự do chuyển sang chủ nghĩa cấp tiến và những kẻ thức tỉnh, "lý thuyết pháp lý phê phán" (critical legal theory) và "lý thuyết chủng tộc phê phán" (critical race theory) kỳ quặc bắt đầu thống trị ngành tội phạm học cánh tả.
Ở các thành phố lớn của nước Mỹ, tội phạm đột nhiên được định nghĩa là do xã hội tạo nên: việc ăn trộm giày thể thao hoặc thanh kẹo là bất hợp pháp chỉ vì những người đàn ông da trắng giàu có không cần phải ăn trộm những thứ đó, và do đó, bản thân hành vi ăn trộm không thực sự là một tội ác.
Những tên tội phạm chuyên nghiệp không nên bị truy tố, kết án và bỏ tù vì những tội ác bạo lực gần đây nhất của chúng, vì chính một xã hội bạo lực, phân biệt chủng tộc và bất công có hệ thống đã phải chịu trách nhiệm khiến chúng trở thành tội phạm bạo lực và chuyên nghiệp ngay từ đầu.
Một hậu quả là làn sóng tội phạm tấn công các thành phố lớn của đảng Dân chủ—trầm trọng hơn bởi lệnh phong tỏa do COVID, cái chết của George Floyd và các cuộc bạo loạn kéo dài bốn tháng sau đó vào năm 2020. “Giải ngân ngân sách cảnh sát” (Defund the police] đã trở thành khẩu hiệu của đảng Dân chủ—ít nhất là cho đến khi nó đe dọa phá hủy đảng và khiến chính cơ sở thiểu số xa lánh.
Đảng Dân chủ từng nói về "sinh thái" và "bảo tồn" và được biết đến với "tái chế", cứu "các loài có nguy cơ tuyệt chủng", tiên phong "nỗ lực chống ô nhiễm" và đảm bảo "không gian mở". Tuy nhiên, từ thời Obama đến cuối chính quyền Biden, tất cả những nỗ lực quản lý trước đó đều chỉ được coi là những biện pháp nửa vời, nhàm chán.
Thay vào đó, nền văn minh hiện được cho là sắp tuyệt chủng, đòi hỏi các biện pháp hà khắc từ trên cao để cứu hành tinh.
Vậy là hiện tượng nóng lên toàn cầu đã biến thành “biến đổi khí hậu”, khi ô nhiễm được định nghĩa lại không phải là khí thải độc hại mà là nhiệt lượng và sự giải phóng carbon dioxide tự nhiên. Và “biến đổi khí hậu” đòi hỏi tầng lớp trung lưu phải kiềm chế nhu cầu tiêu dùng, chuyển sang năng lượng gió và mặt trời “tái tạo” tốn kém, và từ bỏ nguồn năng lượng dồi dào và giá rẻ trước đây từ khí đốt tự nhiên, hạt nhân và than đá.
Kỳ lạ hơn nữa, chính những kiến trúc sư tinh hoa của xã hội “biến đổi tận gốc” lại được miễn trừ. Cứ như thể những chiếc SUV cỡ lớn, máy bay riêng, nhà rộng 5.000 foot vuông, hồ bơi nước nóng và khu nhà ở có máy lạnh là những trang bị cần thiết cho phép giới tinh hoa cánh tả của chúng ta tạo ra một kỷ nguyên “giới hạn” mới cho tất cả mọi người. Những triệu phú thành đạt Al Gore và tỷ phú John Kerry, cùng với những người nổi tiếng Hollywood và con cái của người da đen, cần những đặc quyền giàu có cũ kỹ để giảm bớt sự giàu có cho tất cả mọi người. Theo quy luật chung, những nhà thuyết giáo mang tính biểu tượng nhất về mực nước biển dâng cao và hành tinh nóng lên là những người có nhiều khả năng sở hữu một khu nhà ven biển hoặc một biệt thự có máy lạnh nhất.
Các trường đại học vốn luôn là thành trì của hệ tư tưởng tự do. Nhưng giờ đây, chúng cũng đi theo xu hướng cực tả mới và không còn là nơi bảo vệ quyền tự do ngôn luận, không còn là nơi ẩn náu cho những nhà tư tưởng lập dị, không được lòng dân và lập dị, cũng không còn là nơi gìn giữ nền học thuật lâu đời, việc giảng dạy kinh điển phương Tây và khoa học vô tư. Thay vào đó, trong một tâm trí thức tỉnh, cuộc sống quá ngắn ngủi để lãng phí một tài sản tiến bộ quý giá như vậy vào nghiên cứu thực sự và giáo dục phi chính trị.
Vậy nên, khá đột ngột, các trường đại học đã trở thành phần mở rộng của dự án thức tỉnh mới của Đảng Dân chủ cấp tiến. Luật dân quyền và các phán quyết cuối cùng của Tòa án Tối cao đã bị phớt lờ vì chủng tộc và giới tính giờ đây đã định nghĩa bản sắc của sinh viên, nhân viên và giảng viên. Điểm SAT và xếp hạng so sánh điểm trung bình (GPA) ở trường trung học bị coi là mang tính phân biệt chủng tộc và bất công.
“Nhà theo chủ đề” (theme houses) giờ đây chẳng khác gì những ký túc xá phân biệt chủng tộc. Lễ tốt nghiệp “Affinity” thì lại hoàn toàn phân biệt chủng tộc.
Israel không còn là ốc đảo đáng ngưỡng mộ của một đảng viên Dân chủ tự do giữa biển cả Trung Đông đầy rẫy chế độ độc tài, khủng bố và chủ nghĩa tôn giáo cực đoan, mà đã trở thành một kẻ áp bức “thực dân định cư”. Người Do Thái trong khuôn viên trường bị quấy rối mà không bị trừng phạt và trở nên không thể tách rời khỏi những người “Zionist” bị quỷ ám, những người không còn là thế hệ di dân chạy trốn khỏi nỗi đau của thảm họa Holocaust đến vùng đất Do Thái trong Kinh Thánh nữa mà là những kẻ xâm lược và áp bức thuộc địa phương Tây.
Những kẻ khủng bố Palestine là “chiến binh tự do”. Sinh viên nước ngoài không còn hiếm hoi tại các trường đại học danh tiếng của Mỹ, nơi mà chế độ trọng dụng nhân tài từng tạo điều kiện cho hàng nghìn học sinh trung học ở nông thôn và thị trấn nhỏ đăng ký vào các trường đại học danh tiếng ở cả hai bờ biển.
Thay vào đó, một triệu sinh viên nước ngoài - chủ yếu là cánh tả và phần lớn đến từ các chế độ phi tự do, như Trung Quốc Cộng sản và các chế độ độc tài Trung Đông - thường chiếm 20-30% số sinh viên đăng ký vào các trường đại học hàng đầu, và họ bị các trường đại học bóc lột đến 110% học phí. Một số sinh viên thường dẫn đầu các cuộc biểu tình ủng hộ Hamas và làm thay đổi động lực biểu tình trong khuôn viên trường.
Đối với những người theo Đảng Dân chủ mới, trường đại học đang phát triển, cũng như phương tiện truyền thông mới và phòng họp doanh nghiệp mới, được coi là một phần mở rộng vô giá của chính đảng, ngay cả khi những thành kiến mới mẻ và rõ ràng của họ đã gây ra những cuộc thăm dò tồi tệ và làm phật lòng phần lớn người Mỹ vẫn còn im lặng. Không có gì ngạc nhiên khi trong các cuộc thăm dò hiện tại, Ivy League hiện đang có kết quả kém cỏi như phương tiện truyền thông, và sinh viên tốt nghiệp của trường dường như kém ấn tượng hơn đối với các nhà tuyển dụng qua từng năm.
Vì vậy, những chuyển đổi Jacobin này đã ảnh hưởng đến các tổ chức, phương tiện truyền thông và các tập đoàn, khiến chúng trở thành những sự bối rối không được lòng dân thay vì là những người ủng hộ Đảng Dân chủ.
Tóm lại, hầu như mọi vấn đề mới mà Đảng Dân chủ mới theo đuổi đều bị tầng lớp trung lưu lên án. Tuy nhiên, đảng này dường như có một tiên tri gần như độc nhất vô nhị khi thấy trước rằng các chính sách tiến bộ sẽ khiến đất nước phá sản, chia rẽ một cách vô vọng, và khiến nó trở nên bất khả thi. Việc bị giới tinh hoa loạn thần kinh và rối loạn chức năng hạ thấp chỉ càng khiến những nhà tiên tri này nhân rộng những thông điệp độc hại của họ.
Nếu đảng Dân chủ không nghiện sự thức tỉnh, họ sẽ xếp tất cả những chính sách tự sát này vào nghĩa địa chính trị đầy rủi ro, cùng với tầm nhìn thất bại của George McGovern, Jimmy Carter, Barack Obama và Joe Biden.
Nhưng giống như tất cả những người nghiện khác, họ không thể sống sót dù có hay không có thuốc giải.
https://amgreatness.com/2025/07/28/the-graveyard-of-progressive-misadventures/