2025-07-18  

Donald Trump, Jeffrey Epstein và Ba Thuyết Âm Mưu
Trump đã vận dụng phong cách chính trị MAGA đầy hoang tưởng để lên nắm quyền. Phải chăng ông ta đã nhận ra mình không thể kiểm soát được nó?


(Jon Allsop, The New Yorker, 18/7/2025)

Vào tháng 1, ba ngày sau khi Tổng thống Donald Trump bắt đầu nhiệm kỳ thứ hai, ông đã ban hành một sắc lệnh hành pháp để giải mật các hồ sơ liên quan đến vụ ám sát Tổng thống John F. Kennedy, anh trai ông là Robert và Martin Luther King, Jr. Nó trông giống như một loại cỏ mèo [loại cỏ có mùi hấp dẫn mèo] đối với những người theo thuyết âm mưu. Một tờ thông tin kèm theo sắc lệnh cho biết rằng nó "CUNG CẤP CHO NGƯỜI MỸ SỰ THẬT SAU SÁU THẬP KỶ BÍ MẬT". Nhưng nhiều người hâm mộ Trump quan tâm nhiều hơn đến những gì họ coi là sáu năm bí mật xung quanh Jeffrey Epstein, kẻ ấu dâm bị giam giữ, người mà vào năm 2019, tùy thuộc vào những gì bạn tin, đã tự sát hoặc bị sát hại để bảo vệ mạng lưới tội phạm tình dục rộng lớn đã tham gia vào các tội ác của hắn. Vào tháng 2, Pam Bondi, Tổng chưởng lý, đã được hỏi trên Fox News liệu bà có công bố danh sách được cho là "khách hàng" của Epstein hay không. Bondi nói rằng nó đang nằm trên bàn làm việc của bà để xem xét. Tuần sau, bà đã chia sẻ một loạt tài liệu liên quan đến Epstein và cho những người có ảnh hưởng cánh hữu xem trước. Họ vung những tập tài liệu bên ngoài Tòa Bạch Ốc. Bìa sách ghi "Hồ sơ Epstein: Giai đoạn 1".

Tuy nhiên, các hồ sơ này chỉ là một mớ hỗn độn, chủ yếu gồm những thông tin không mấy thú vị hoặc đã được công khai. Bondi cho rằng vẫn còn nhiều điều chưa được tiết lộ, nhưng vài tháng sau, Kash Patel, giám đốc Cục Điều tra Liên bang, và Dan Bongino, phó giám đốc của ông - cả hai đều đã khơi dậy nghi ngờ về cái chết của Epstein trong quá khứ với tư cách là những nhà bình luận cánh hữu - đã lên Fox và lúng túng khẳng định rằng Epstein đã tự sát. Sau đó, tuần trước, Axios đưa tin rằng Bộ Tư pháp và FBI đã ký vào một bản ghi nhớ kết luận rằng không có bằng chứng nào cho thấy Epstein đã bị sát hại và còn tuyên bố rằng các nhà điều tra liên bang không tìm thấy bằng chứng nào cho những cáo buộc rằng ông ta đã tống tiền những người có quyền lực hoặc duy trì một danh sách khách hàng; bản ghi nhớ cũng nói rằng việc tiết lộ thêm thông tin sẽ là "không phù hợp hoặc không cần thiết". Bondi, ngồi cạnh Trump tại một sự kiện tuần trước, đã cố gắng làm rõ những phát biểu của mình trên Fox, khẳng định rằng bà không nói về "danh sách khách hàng" mà là về toàn bộ vụ án Epstein. Về phần mình, Trump - người đã tuyên bố trong chiến dịch tranh cử năm ngoái rằng ông sẽ sẵn sàng công bố các hồ sơ liên quan đến Epstein - tỏ ra không tin rằng mọi người vẫn đang bàn tán về chúng. Trong một bài đăng sau đó trên Truth Social, ông đã bác bỏ câu chuyện này là lãng phí thời gian, gọi đó là điều "chẳng ai quan tâm".

Tuy nhiên, đến thời điểm này, nhiều người ủng hộ Trump đã khẳng định rằng họ vẫn rất quan tâm đến Epstein và không muốn tiếp tục. Elon Musk - người, trong quá trình phá vỡ mối quan hệ với Tổng thống, gần đây đã cáo buộc Trump có liên quan đến các hồ sơ Epstein - lại tiếp tục công kích; nhà lý thuyết âm mưu Alex Jones đã rất bực tức trước sự can thiệp của Chính quyền Trump vào vụ che đậy Epstein đến mức ông nói, "sắp nôn mửa". Cuối tuần trước, những người có sức ảnh hưởng của MAGA đã lên tiếng đòi hồ sơ Epstein tại một hội nghị do nhóm cánh hữu Turning Point USA tổ chức. Sau đó, có vẻ như câu chuyện cuối cùng đã dịu xuống; Charlie Kirk, người sáng lập Turning Point, được cho là đã gọi điện cho Trump sau hội nghị, đã nói rằng ông sẵn sàng tin tưởng Chính quyền và sẽ ngừng nói về Epstein trong thời gian tới. Nhưng ông ấy đã không làm vậy, và các thành viên Cộng hòa nổi tiếng khác cũng vậy. Hôm thứ Ba, Chủ tịch Hạ viện Mike Johnson, người thường có vẻ nịnh hót Trump nhất có thể, đã nói rằng Chính quyền "nên công khai mọi thứ".

Gần đây, trong chuyên mục này, tôi đã khám phá những rạn nứt rõ ràng khác trong liên minh MAGA, về việc có nên tấn công Iran hay không và nên làm gì về chi tiêu liên bang; tháng trước, tôi đã mô tả cuộc tranh luận về Iran là "đỉnh cao" của những lời bàn tán trên phương tiện truyền thông về một cuộc nội chiến MAGA. Epsteingate đã đạt đến đỉnh điểm cao hơn. Những tranh chấp về Iran và ngân sách đã được bàn cãi nhiều, nhưng chúng xoay quanh những sự khác biệt rõ ràng về ý thức hệ: những người diều hâu chống Iran so với những người America First; những người muốn giảm thâm hụt (deficit hawkery) so với những người ưu tiên cho bất cứ điều gì Trump muốn. Khi nói đến Epstein, các ranh giới phân chia còn mơ hồ hơn. Các nhà báo tại The Bulwark và Politico đã cố gắng phân định các phe phái Epstein trong MAGA và đưa ra năm và tám nhóm riêng biệt. (...) Lần này, tất cả những người trên dường như đều rất giận dữ. Sự chia rẽ nổi bật nhất là giữa người ngoài cuộc và người trong cuộc; nhóm sau bao gồm những nhân vật như Bondi và Bongino, những người lần lượt đổ lỗi cho nhau về mớ hỗn độn này. Trump không phải lúc nào cũng là tâm điểm của sự chỉ trích. Nhưng, đáng ngạc nhiên là, ông cũng không thoát khỏi sự chỉ trích.

Nếu vụ bê bối Epstein tiết lộ về nhóm ủng hộ Trump - cho thấy sự tôn thờ của họ đối với ông không phải là vô điều kiện mà dựa trên ý tưởng rằng ông là một người luôn tìm cách vạch trần giới tinh hoa bất chính - thì nó cũng tiết lộ về bản thân Trump, và mối quan hệ của ông với các thuyết âm mưu nói riêng. Trong những năm qua, Trump không chỉ khuếch đại đủ loại dối trá mà còn biến sự ngờ vực chung chung đối với giới tinh hoa và các thể chế thành nền tảng then chốt cho thành công chính trị của ông. Kể từ khi trở lại nắm quyền, những xu hướng này, theo một cách nào đó, chỉ trở nên rõ ràng hơn. Tuy nhiên, như phản ứng của Trump trước hồ sơ Epstein cho thấy, thật quá đơn giản khi nói rằng Tổng thống chưa bao giờ nghe thấy một thuyết âm mưu nào mà ông không tán thành, hay rằng ông đã tạo ra một phong trào hậu sự thật (post-truth) gắn kết. Việc tìm hiểu lý do đòi hỏi chúng ta phải tự đưa ra một số giả thuyết.

Năm 1964, nhà sử học Richard Hofstadter đã viết một bài luận nổi tiếng cho Tạp chí Harper về cái mà ông gọi là "phong cách hoang tưởng" trong chính trị Mỹ. Hofstadter lập luận rằng sự pha trộn giữa "sự phóng đại nóng nảy, sự nghi ngờ và tưởng tượng âm mưu" từ lâu đã thể hiện rõ trong đời sống công chúng—bao gồm cả những suy đoán vào thế kỷ 18 về "những hoạt động được cho là mang tính lật đổ của Illuminati xứ Bavaria" và chủ nghĩa McCarthy của những năm 1950—và rằng những đam mê như vậy không chỉ dành riêng cho cánh hữu chính trị. Nỗi sợ hãi về Epstein dường như mang đậm dấu ấn của Hofstadter. Đầu tuần này, một cuộc thăm dò do CNN ủy quyền cho thấy chỉ có ba phần trăm người Mỹ hài lòng với những gì Chính quyền đã chia sẻ về Epstein—và có nhiều người theo Đảng Dân chủ hơn là Đảng Cộng hòa không hài lòng. Giới tinh hoa của Đảng Dân chủ cũng đang thổi kèn cho Epstein. Cho dù họ là những người hoài nghi thực sự hay chỉ đang tìm cơ hội để chế nhạo Trump thì vẫn còn là vấn đề gây tranh cãi, nhưng dù theo cách nào thì một số lời lẽ của họ cũng nghe khá hoang tưởng. (Hank Johnson, một nghị sĩ đến từ Georgia, cầm đàn ghi-ta và hát, "Epstein tự tử / Tin vào điều đó và bạn phải mù quáng", theo giai điệu của Jason Isbell.) Vì Đảng Dân chủ được cho là đảng giữ vững lập trường chống lại thời đại hậu sự thật, tôi thấy một số điều này có phần khó hiểu.

Tuy nhiên, chẩn đoán của Hofstadter về phong cách hoang tưởng, được thể hiện bởi những người cánh hữu cùng thời với ông - bắt nguồn từ cảm giác rằng "nước Mỹ phần lớn đã bị tước đoạt khỏi họ và những người cùng loại" - rõ ràng áp dụng chặt chẽ nhất, theo thuật ngữ ngày nay, cho phong trào MAGA. Và mô tả của Hofstadter về "người phát ngôn hoang tưởng", người "buôn bán sự ra đời và cái chết của cả thế giới, toàn bộ trật tự chính trị, toàn bộ hệ thống giá trị nhân văn", dường như đã báo trước cho chính Trump. Nhưng hóa ra, Trump không phải lúc nào cũng phù hợp với mô tả đó. Thật vậy, ông không chỉ cố gắng vượt qua câu chuyện Epstein mà còn tự mình bác bỏ nó như một sự hoang tưởng. "Tôi không hiểu sự quan tâm hay sự hấp dẫn là gì, tôi thực sự không hiểu", ông nói tuần này. "Nó thật bẩn thỉu, nhưng cũng thật nhàm chán." Ngày hôm sau, ông nhắc đến "Trò lừa bịp Jeffrey Epstein". Vậy điều gì giải thích cho sự khác biệt này? Một giả thuyết cho rằng, mặc dù Trump và những người thân cận đã sử dụng các thuyết âm mưu làm vũ khí - thường là những biểu hiện của sự bất bình chống lại giới cầm quyền - để giành quyền lực, nhưng giờ đây họ phải sử dụng quyền lực đó trong thế giới thực, và nhận ra rằng làm như vậy là đi ngược lại với luận điệu vô trách nhiệm trước đây của họ, dù là việc khơi dậy sự ngờ vực đối với FEMA hóa ra lại chẳng có ích gì khi thiên tai ập đến, hay những rắc rối phát sinh sau lời hứa vạch trần một vụ bê bối không hề tồn tại. Trong nỗ lực rút lại luận điệu đó, họ đã thấy mình mắc kẹt trong cái bẫy do chính họ giăng ra. (Những người theo thuyết âm mưu thường không thích nghe những người nắm quyền nói với họ rằng "chẳng có gì đáng xem ở đây", ngay cả khi điều đó đến từ những người được cho là đồng minh.) Thuyết này phù hợp với các hành động khác mà Chính quyền đã thực hiện kể từ khi Trump trở lại nhiệm sở: ví dụ, Robert F. Kennedy, Jr., Bộ trưởng Y tế và Dịch vụ Nhân sinh vốn hoài nghi về vắc-xin của Trump, dường như đã ủng hộ việc tiêm vắc-xin sởi trong bối cảnh dịch bệnh bùng phát ở Texas, và Cơ quan Bảo vệ Môi trường đã bác bỏ ý kiến cho rằng chính phủ đang phun "vệt hóa chất" (chemtrails) độc hại lên bầu trời. Mặt khác, thuyết này cũng khó giải thích tại sao Chính quyền lại đùa rỡn với hồ sơ Epstein ngay từ đầu, và đã ủng hộ đủ loại thuyết âm mưu khác. Bài đăng trên Truth Social của Trump kêu gọi mọi người quên Epstein dường như lại bịa ra một thuyết âm mưu khác - rằng một nhóm đối thủ chính trị của ông đã bịa ra hồ sơ Epstein - và ông vẫn tiếp tục thổi phồng điều đó kể từ đó. Ông cũng kêu gọi Bondi tập trung vào điều thực sự quan trọng: điều tra xem cuộc bầu cử năm 2020 đã bị đánh cắp như thế nào. Một giả thuyết khác có thể cho rằng Trump khuếch đại những thuyết âm mưu có lợi cho ông về mặt chính trị—ví dụ như cuộc bầu cử năm 2020 đã bị đánh cắp—và hạ thấp những thuyết âm mưu không có lợi. Bạn không cần phải tin rằng các tập tin của Epstein đang che giấu một bí mật đen tối mới nào đó về Trump để áp dụng logic đó ở đây: ai cũng biết rằng ông ta biết Epstein, và ông ta đã công khai nói về việc Epstein thích phụ nữ "trẻ hơn"; bất kỳ tin tức nào đào lại thông tin đó đều khó có thể khiến Trump hài lòng. (Vào tối thứ Năm, tờ Wall Street Journal đưa tin rằng vào năm 2003, Trump đã đóng góp một thông điệp "thô tục" vào một album cho sinh nhật lần thứ năm mươi của Epstein; Trump tức giận phủ nhận điều này và đe dọa sẽ kiện tờ Journal.) Và, mặc dù đúng là Trump đã nói trước khi nhậm chức rằng ông sẽ công bố các tập tin liên quan đến Epstein, nhưng ông ta có vẻ không mấy hào hứng với ý tưởng này. (“Bạn không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người nếu có những thứ giả mạo trong đó,” ông nói với Fox, thể hiện sự quan tâm khác thường đối với cuộc sống của người khác. “Có rất nhiều thứ giả mạo trên toàn thế giới đó.”) Tuy nhiên, lý thuyết này không giải thích được tại sao Trump thường xuyên tán thành những lời nói dối dường như không liên quan nhiều đến ông, chẳng hạn như ý kiến cho rằng nông dân da trắng Nam Phi cần có tư cách tị nạn để thoát khỏi nạn diệt chủng.

Thay vào đó, tôi ủng hộ giả thuyết thứ ba, đó là cách tiếp cận của Trump đối với các thuyết âm mưu là không nhất quán và hầu như không có ý nghĩa. (Điều này cũng hợp lý, vì các thuyết âm mưu thường không nhất quán và hầu như không có ý nghĩa.) Giả thuyết này tương thích với các khía cạnh khác—khó có thể thuyết phục người khác về các thuyết âm mưu khi bạn đang nắm quyền, và Trump chắc chắn là người chỉ quan tâm đến mình—nhưng nó cho rằng thái độ của Trump đối với bất kỳ giả thuyết nào có thể bị chi phối bởi sự kết hợp không chỉ của những yếu tố này mà còn bởi người mà ông ta nói chuyện lần cuối, những thông tin ông ta đã tiếp nhận trong một ngày nhất định, v.v. Musk, Tucker Carlson và tay golf Gary Player dường như đều đã ảnh hưởng đến nỗi ám ảnh về Nam Phi của ông ta; đầu năm nay, Trump dường như đã tin chắc rằng một người di cư bị trục xuất sai trái có hình xăm băng đảng trong khi thực tế không phải vậy. Có lẽ Trump không muốn công khai hồ sơ Epstein vì ông ta đang che giấu chúng. Nhưng có lẽ, như tờ Times đã đề cập trong tuần này, ông ta đã chậm chạp trong việc nắm bắt cơn thịnh nộ của những người ủng hộ mình vì thuyết âm mưu Epstein là một hiện tượng rất phổ biến trên mạng, và ông ta là một ông già chủ yếu đọc báo và xem TV. Quan điểm của Trump rất kỳ quặc, và sự chú ý của ông dễ bị phân tán. Đôi khi, ông trông không giống thủ lĩnh của một giáo phái âm mưu có chương trình nào đó - hay "người phát ngôn hoang tưởng" trong bài luận của Hofstadter - mà giống một kẻ khoác lác ngu ngốc hơn. Và không chỉ về Epstein.

Trước khi viết bài luận về "phong cách hoang tưởng", Hofstadter đã có một bài giảng tương tự tại Đại học Oxford, vào tháng 11 năm 1963. Ngày hôm sau, J.F.K. bị ám sát, làm nảy sinh nhiều thuyết âm mưu trong nhiều thập kỷ. Trong quá khứ, Trump đã từng ve vãn những thuyết này. Khi tranh cử Tổng thống năm 2016, ông đã vu khống rằng cha của đối thủ chính của mình, Ted Cruz, là cộng sự của Lee Harvey Oswald, kẻ ám sát Kennedy. Sau khi nhậm chức lần đầu tiên, Trump đã cho phép công bố một loạt hồ sơ của J.F.K. Năm nay, ông ta đã công bố thêm nhiều thông tin ra công chúng, thực hiện lời hứa trong lệnh ban đầu của mình—một hành động, như tôi đã viết vào thời điểm đó, có thể được coi là một sự khuyến khích tư duy âm mưu, bất kể những gì thực sự có trong hồ sơ.

Nhưng cuộc tấn công của Trump vào cha của Cruz dường như không phải do lòng nhiệt thành của những người hoài nghi mà là do ham muốn nhỏ nhen muốn trả thù. ("Đây chỉ là để đáp trả một số nhận xét rất, rất khó chịu—ý tôi là, thành thật mà nói là rất khó chịu—về tôi," ông ta nói vào thời điểm đó.) Và, nếu ông ta ưu tiên giải mật hồ sơ J.F.K., thì ông ta đã không—ít nhất là không công khai—sử dụng việc tiết lộ chúng như một cái cớ để tiếp tục gây mất lòng tin vào chính phủ, như một doanh nhân âm mưu thực thụ có thể đã làm. Khi được một người dẫn chương trình podcast cánh hữu hỏi về các tập tin, Trump cho biết ông tin rằng Oswald thực sự đã bóp cò, và—mặc dù thừa nhận câu hỏi dai dẳng về việc liệu kẻ ám sát có được hỗ trợ hay không—ông kết luận rằng "các tài liệu hóa ra lại khá tầm thường", điều này có thể là "một điều tốt". Điều này không có nghĩa là Trump không phải chịu trách nhiệm lớn trong việc phổ biến tư tưởng âm mưu hay làm xói mòn khái niệm về sự thật; ông ta đúng là như vậy. Nhưng ông ta đang đùa giỡn với những thế lực cũ kỹ ngoài tầm kiểm soát của mình. Và, có lẽ, cả sự hiểu biết của ông ta nữa.

https://archive.is/JIUR6#selection-1603.70-1603.80

NVV dịch