2025-06-18   

Israel, Iran và Học thuyết Trump

(Brian T. Kennedy, The American Mind, 18/6/2025)

Tổng thống Trump đã tham gia vào một cuộc chiến cũ—và ông muốn đảm bảo rằng Hoa Kỳ sẽ chiến thắng.

Tổng thống Donald Trump, giống như những Người sáng lập nước Mỹ, tin rằng nền cộng hòa này được thành lập để bảo vệ toàn dân chống lại mọi kẻ thù, cả trong và ngoài nước. Khi nói đến các vấn đề đối ngoại, chúng ta không có nghĩa vụ phải chiến đấu và chết vì bất kỳ ai ngoài những người đồng bào của mình. Khế ước xã hội của chúng ta là khế ước với nhau, giữa những người Mỹ. Bất cứ điều gì chúng ta làm về mặt quân sự và chiến lược trước hết và quan trọng nhất là để bảo vệ tự do và phúc lợi của người dân Mỹ.

Tổng thống Trump cho rằng đây chỉ là lẽ thường tình.

Hiện tại có sự bất đồng về vai trò của Hoa Kỳ, nếu có, trong việc hỗ trợ Israel sau cuộc tấn công phủ đầu vào Iran. Tổng thống Trump đã cho phép sử dụng hệ thống phòng không của Hoa Kỳ để ngăn chặn các cuộc tấn công của Iran vào tài sản và công dân Hoa Kỳ: các căn cứ quân sự của chúng ta trong khu vực, lãnh sự quán của chúng ta tại Tel Aviv và những người Mỹ đang sinh sống ở khu vực xung quanh. Đây không phải là sự tán thành cuộc tấn công của Israel vào các cơ sở hạt nhân và nhân sự của Iran. Nó nhằm bảo vệ mạng sống của người Mỹ; Hoa Kỳ có toàn quyền làm như vậy. Cần lưu ý rằng chúng ta không có đại sứ quán tại Iran với lý do chính đáng.

Phản ứng của cánh tả Mỹ lên án Israel không phải là điều bất ngờ, vì cánh tả từ lâu đã thông cảm với lòng căm thù chống phương Tây, chống Mỹ do thế giới Hồi giáo truyền bá. Đáng ngạc nhiên hơn là phản ứng của một số người trong phong trào America First/MAGA, những người dường như coi chính sách của Tổng thống Trump là sự phản bội lời hứa của ông là sẽ giữ chúng ta tránh xa các cuộc chiến tranh mới. Cần phải có một số góc nhìn, bởi vì hai thập kỷ chiến tranh liên miên ở Iraq và Afghanistan đã làm mất uy tín của việc sử dụng sức mạnh quân sự của Mỹ và làm hoen ố mối quan hệ chiến lược giữa Hoa Kỳ và Israel.

Chúng ta hãy nói rõ: ý tưởng rằng sẽ không có cuộc chiến tranh mới nào, dù nghe có vẻ hấp dẫn đến đâu, cũng không đúng trọng tâm. Chúng ta đã ở trong một "Cuộc chiến tranh nhân dân" mà Đảng Cộng sản Trung Quốc tuyên bố vào tháng 5 năm 2019 khi Tổng thống Trump cam kết sẽ ngăn chặn hành vi đánh cắp tài sản trí tuệ của Hoa Kỳ. Trung Quốc cộng sản đang trong một liên minh chiến lược với Cộng hòa Hồi giáo Iran, bao gồm các hợp đồng dầu mỏ lớn—khoảng 16% lượng dầu nhập khẩu hiện tại của Trung Quốc. ĐCSTQ đã đóng vai trò quan trọng trong việc thúc đẩy chương trình hạt nhân của Iran thông qua hợp tác khoa học với Bắc Hàn và tiếp tay cho các hoạt động khủng bố của Iran trên khắp khu vực, bao gồm cả cuộc tấn công ngày 7 tháng 10 của Hamas vào Israel.

Do đó, Tổng thống Trump không tán thành việc bắt đầu một cuộc chiến tranh mới. Ông đang tham gia vào một cuộc chiến tranh cũ—một cuộc chiến mà khi nhìn lại có thể được coi là Thế chiến thứ III. Ông muốn đảm bảo rằng Hoa Kỳ sẽ chiến thắng.

* Israel là ai đối với chúng ta?

Nước Mỹ đã là bạn với Israel kể từ khi thành lập vào năm 1948. Tình bạn này được xây dựng một phần dựa trên di sản Do Thái-Thiên chúa giáo chung của chúng ta, nhưng chủ yếu là nảy sinh một cách thực dụng từ các liên minh được hình thành trong Chiến tranh Lạnh. Israel là tiền đồn của phương Tây—và nay vẫn vậy. Điều đó không có nghĩa là người Israel là người Mỹ hoặc chúng ta phải chết vì họ.

Ngoài những tính toán này, Israel cũng khơi dậy những đam mê mạnh mẽ vì đó là quê hương của người Do Thái. Nhiều người Mỹ—đặc biệt là những người theo đạo Tin lành—có sự gắn bó về mặt tâm linh với người Israel vượt qua cả chính trị. Lời dạy trong Kinh thánh rằng người Do Thái là dân tộc được Chúa chọn sống trong trái tim và tâm trí của hàng triệu người Mỹ, bao gồm một bộ phận đáng kể trong cơ sở MAGA. Tuy nhiên, vẫn có những người Mỹ khác chấp nhận các mức độ khác nhau của chủ nghĩa bài Do Thái đã tồn tại với chúng ta từ thời xa xưa.

Tuy nhiên, căng thẳng giữa hai nhóm này đã được xoa dịu trong suốt phần lớn lịch sử hiện đại của nước Mỹ nhờ cam kết chung của chúng ta là thách thức thế giới Cộng sản. Mục tiêu của những người Cộng sản là phá vỡ ý chí chiến đấu của phương Tây và củng cố các thành phần tiến bộ trong các xã hội phương Tây—và đặc biệt là trong Hoa Kỳ—những thành phần sẽ liên minh với các tổ chức khủng bố như Tổ chức Giải phóng Palestine chống lại Israel và Hoa Kỳ. Mục đích của họ là thúc đẩy sự nghiệp của Chủ nghĩa Cộng sản toàn cầu chống lại các lực lượng tự do và Cơ đốc giáo phương Tây, trong đó Israel là một phần.

Những mối liên kết giữa Israel và Hoa Kỳ sẽ không dễ dàng bị phá vỡ, nếu có. Điều này không có nghĩa là các quyết định chiến lược của Hoa Kỳ không bắt đầu và kết thúc bằng những gì tốt đẹp, trước hết và quan trọng nhất, cho Hoa Kỳ. Điều đó có nghĩa là không khó để chúc người Israel may mắn trong nỗ lực làm suy yếu vĩnh viễn khả năng hạt nhân của Iran.

* Trường hợp của Iran

Nhiều người ngày nay cho rằng chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ do Israel lãnh đạo. Kinh nghiệm của Hoa Kỳ với Iran lại kể một câu chuyện khác. Cộng hòa Hồi giáo Iran đã có chiến tranh với Hoa Kỳ trong gần nửa thế kỷ. Sự thù địch của họ đối với Hoa Kỳ nảy sinh từ sự hợp tác của chúng ta trong việc lật đổ Thủ tướng Iran Mohammad Mossadegh năm 1953 và khôi phục lại Shah của Iran cho đến khi ông ta bị lật đổ dưới tay Cách mạng Iran năm 1979. Cuộc lật đổ năm 1953 là một phần trong một loạt các tính toán của Chiến tranh Lạnh mà Hoa Kỳ đã đưa ra với các đồng minh với nước Anh của chúng ta để kiểm soát ảnh hưởng của Liên Xô ở Trung Đông và đảm bảo phương Tây tiếp cận được dầu mỏ.

Chiến tranh Lạnh, rõ ràng là bị rất nhiều thanh niên Mỹ ngày nay hiểu sai, là một cuộc thi đấu mang tính sống còn giữa Hoa Kỳ và Liên Xô. Hoa Kỳ không tham gia vào việc thúc đẩy dân chủ mà nó đã thất bại và mất uy tín trong Cuộc chiến toàn cầu chống khủng bố. Trong Chiến tranh Lạnh, Hoa Kỳ và các đồng minh NATO của chúng ta đã tham gia vào cuộc cạnh tranh quyết liệt với Liên Xô và các đồng minh của họ, chẳng hạn như Trung Quốc cộng sản, Bắc Hàn và các phong trào khủng bố do PLO đại diện ở Trung Đông và các nhóm Cộng sản/khủng bố ở Châu Âu như Baader-Meinhof, Tháng Chín Đen và Lữ đoàn Đỏ. Trung Quốc cộng sản đã hỗ trợ các nhóm này nhiều như Liên Xô đã làm. Đó là một cuộc đấu tranh toàn cầu để giành quyền tối cao. Đó là trường hợp trong các vấn đề thế giới. Sự hỗ trợ hiện tại của Trung Quốc cộng sản đối với các nhóm Cộng sản ở Hoa Kỳ như "No Kings" là một lời nhắc nhở về điều này.

Người ta hy vọng rằng việc ủng hộ Shah của Iran [khi đó là Ba Tư - Persia] sẽ giúp tạo ra một chế độ thân phương Tây có thể thúc đẩy các lợi ích thân phương Tây. Điều này đã tồn tại trong một thời gian, cho đến khi Shah bị lật đổ bởi một nhóm hỗn hợp gồm những người Cộng sản được Liên Xô hậu thuẫn và các giáo sĩ Hồi giáo cực đoan do Ayatollah Khomeini lãnh đạo. Sự thất bại của Shah, Reza Pahlavi, một phần là do ông không có khả năng duy trì một chế độ đủ độc đoán để đàn áp những người Cộng sản và những người Hồi giáo. Thiếu một bàn tay mạnh mẽ - người ta nói rằng Shah không muốn quay súng vào chính người dân của mình, ngay cả khi điều đó có nghĩa là sự sụp đổ của chính ông - Iran là một chế độ chín muồi cho một cuộc cách mạng.

Chiến lược của Hoa Kỳ trong Chiến tranh Lạnh là thúc đẩy sự ổn định ở Trung Đông thông qua các cường quốc bá quyền là Iran, Israel, Ả Rập Xê Út và Thổ Nhĩ Kỳ. Tất cả những quốc gia này đều là các chế độ thân phương Tây, bất kể có sự thù địch nào tồn tại giữa họ, sẽ tạo ra sự cân bằng quyền lực có lợi cho Hoa Kỳ và phương Tây. Chiến lược này sụp đổ theo thời gian. Shah của Iran đã sụp đổ trong Cách mạng Iran năm 1979. Ả Rập Xê Út, một cường quốc kinh tế nhờ xuất khẩu dầu mỏ, sẽ ủng hộ các phong trào Hồi giáo chống phương Tây như Anh em Hồi giáo và các nhánh bạo lực hơn của nó như Al Qaeda. Và Thổ Nhĩ Kỳ, một thành viên của NATO, đã tự coi mình là lực lượng tiên phong của một vương quốc Hồi giáo mới và đã liên minh với các lực lượng Hồi giáo trong khu vực có thể giúp họ đạt được điều này, bao gồm cả Iran. Mặc dù Tổng thống Trump đã thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với người Saudi và người Qatar, nhưng đây vẫn là một công việc đang được tiến hành. Quyền lực còn lại ở phía phương Tây là Israel.

Sự sụp đổ của Shah năm 1979 đã dẫn đến việc Lực lượng Vệ binh Cách mạng Iran chiếm đóng Đại sứ quán Hoa Kỳ và bắt giữ 52 nhà ngoại giao và nhân viên làm con tin. Họ được thả vào ngày 20 tháng 1 năm 1981, trong khi Tổng thống Reagan đang tuyên thệ nhậm chức. Theo mọi định nghĩa, đây là một hành động chiến tranh theo sách giáo khoa chống lại Hoa Kỳ. Và đó là một hành động chiến tranh không bao giờ được giải quyết. Việc chế độ Iran không bị trừng phạt vì hành động của họ đã khẳng định trong tâm trí họ rằng cuộc chiến chống lại Hoa Kỳ là chính nghĩa.

Tương tự như vậy, không có hành động nào được thực hiện vào tháng 4 năm 1983 khi người Iran, người am hiểu nghệ thuật chiến tranh ủy nhiệm, đã sử dụng lực lượng Hezbollah để đánh bom Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Beirut, Lebanon, giết chết 63 người. Cũng không có hành động nào được thực hiện vào tháng 10 năm 1983, khi Iran sử dụng lực lượng Hezbollah để đánh bom doanh trại Thủy quân Lục chiến Hoa Kỳ tại Beirut, giết chết 241 quân nhân Hoa Kỳ. Cả hai hành động này, một lần nữa, đều là những hành động chiến tranh theo sách giáo khoa, đáng lẽ phải được đáp trả bằng hành động quyết liệt—chiến tranh nếu cần thiết—để thiết lập nguyên tắc rằng công dân Hoa Kỳ không thể bị giết mà không có trừng phạt.

Như dự đoán, những cuộc tấn công như vậy không làm dịu đi những hận thù của Iran liên quan đến vụ lật đổ Mossadegh năm 1953. Hoàn toàn không phải vậy. Chế độ Iran bắt đầu thực hiện việc cho học sinh của họ đọc thuộc lòng, "Nước Mỹ Chết Đi và Israel Chết Đi  ." Điều này bị coi là lời lẽ đạo Hồi đơn thuần, sự cuồng nhiệt của một dân tộc bị áp bức. Trên thực tế, đó là tín hiệu của một cam kết quốc gia sẽ tiến hành chiến tranh chống lại Hoa Kỳ tại thời điểm và địa điểm mà họ lựa chọn.

Iran đã cam kết kết hợp sự nhiệt thành này với một đội quân lớn, được trang bị tên lửa tiên tiến và một chương trình vũ khí hạt nhân đang phát triển. Đây không phải là một nỗ lực bí mật. Nó đã được công khai rộng rãi để đạt được hiệu ứng chính trị là cảnh báo các cường quốc khu vực và phương Tây rằng quân đội Iran rất nguy hiểm và không nên đối đầu.

Trong cuộc chiến tranh ở Iraq sau ngày 11 tháng 9, Iran thường xuyên sử dụng nhiều lực lượng Shia khác nhau để giết lính Mỹ bằng đạn dược sản xuất tại Iran và được các điệp viên Iran điều phối. Việc cuộc chiến tranh của chúng ta ở Iraq bị định hướng sai lầm và thực hiện kém không xóa bỏ được thực tế rằng, một lần nữa, các hành động chiến tranh theo sách giáo khoa đã được Iran thực hiện chống lại Hoa Kỳ. Nhiều người trong phe cánh hữu Nước Mỹ Trên Hết ngày nay bác bỏ tất cả những điều này như thể chúng không liên quan đến cách chúng ta nên hiểu ý định của Iran. Nhưng việc giết người Mỹ là hoàn toàn không thể chấp nhận được, bất kể cuộc chiến có được ủng hộ rộng rãi hay không.

Các nhà hoạch định chính sách của Hoa Kỳ không gây tranh cãi khi Iran thử nghiệm khả năng phóng tên lửa đạn đạo từ tàu hai lần, ở Biển Caspi vào đầu những năm 2000. Tên lửa thử nghiệm được phóng có đầu đạn phi hạt nhân tạo ra vụ nổ ở tầng khí quyển cao và mô phỏng một cuộc tấn công xung điện từ. Sẽ không có lý do nào khác để thử nghiệm vụ nổ của đầu đạn thông thường ở tầng khí quyển cao. Cuộc thử nghiệm này nhằm mục đích truyền đạt tới Hoa Kỳ rằng một cuộc tấn công như vậy - một cuộc tấn công có thể phá hủy lưới điện của Hoa Kỳ và cuối cùng gây ra cái chết cho hàng trăm triệu công dân Hoa Kỳ - có thể được thực hiện chống lại Hoa Kỳ. Thật khó tin khi bất kỳ ai có thể tin rằng chương trình hạt nhân của Iran là một loại sân khấu chính trị chứ không phải là một chương trình để tiến hành chiến tranh. Iran nằm trên một trong những trữ lượng khí đốt tự nhiên lớn nhất thế giới. Họ không sản xuất năng lượng hạt nhân vì bất kỳ lý do nào khác ngoài việc làm giàu uranium mà họ sẽ xử lý để sử dụng trong vũ khí hạt nhân.

Giám đốc Tình báo Quốc gia Tulsi Gabbard cho biết vào tháng 3 rằng "CIA tiếp tục đánh giá rằng Iran không chế tạo vũ khí hạt nhân và Lãnh tụ Tối cao Khamenei chưa cho phép chương trình vũ khí hạt nhân mà ông đã đình chỉ vào năm 2003". Tuy nhiên, bà lưu ý rằng kho dự trữ uranium làm giàu của Iran đã tăng lên, mô tả đây là "mức cao nhất và chưa từng có đối với một quốc gia không có vũ khí hạt nhân".

Điều này đã được một số người nắm ấy làm bằng chứng xác thực rằng cuộc tấn công của Israel là không có cơ sở. Nhưng Cộng đồng Tình báo mà Giám đốc Gabbard lãnh đạo được thừa hưởng từ Chính quyền Biden, vốn đã và đang bị chính trị hóa cao độ và theo truyền thống không ủng hộ Israel. Có thể có sự tự tin nào rằng CIA hoặc DIA đúng về điều này? Đây chính là những cơ quan đã thúc đẩy ý tưởng rằng Tổng thống Trump là một điệp viên của Nga.

Không phải là việc tạo ra hoặc có được đầu đạn hạt nhân là một là không thể thực hiện được. Người Iran là một dân tộc cực kỳ tháo vát, với một lực lượng quân sự lớn và các cơ quan tình báo rất có năng lực. Họ đã hợp tác chặt chẽ với người Bắc Hàn trong hơn 40 năm về chương trình vũ khí hạt nhân của họ. Tên lửa Scud III đã nói ở trên được thử nghiệm ở Biển Caspi được chế tạo dựa trên thiết kế tên lửa Nodong của Bắc Hàn. Việc Iran có thể có được một hoặc nhiều đầu đạn từ Bắc Hàn không phải là điều không thể tưởng tượng được. Cũng không phải là khả năng Iran có được hai đầu đạn từ Pakistan vào những năm 1990. Các nhà khoa học Iran, làm việc cùng với các nhà khoa học Trung Quốc và Nga, ít nhất phải có năng lực ngang bằng với những nhà khoa học của vương quốc ẩn dật này.

Về Iran, nên hiểu đối với một quốc gia không có vũ khí hạt nhân, họ chắc chắn hành động như thể họ có. Những gì Thủ tướng Netanyahu thấy mình phải đối mặt ngày hôm nay là một Iran chống lại phương Tây, được Trung Quốc cộng sản hậu thuẫn, và không sợ cung cấp hỗ trợ tài chính và hậu cần cho các cuộc tấn công như cuộc tấn công của Hamas ngày 7 tháng 10 và các cuộc tấn công sau đó của Houthi vào sức mạnh hải quân của Hoa Kỳ.

Có vẻ như rõ ràng là Netanyahu sẽ không bao giờ có được một tổng thống Hoa Kỳ tốt hơn Donald Trump. Mặc dù Tổng thống Trump mong muốn hòa bình thế giới, ông hiểu rằng chúng ta đang ở trong một cuộc xung đột giữa các cường quốc sẽ quyết định tương lai của thế giới. Tổng thống Trump cũng đã tuyên bố một cách dứt khoát rằng Iran không thể có vũ khí hạt nhân. Nếu bạn là Netanyahu, bạn sẽ có thêm ba năm rưỡi nữa dưới sự lãnh đạo của Tổng thống Trump để tái thiết Trung Đông về mặt chính trị. Và tổng thống hiểu rõ khả năng không đối xứng của tên lửa hạt nhân Iran, như được cho thấy trong các cuộc thử nghiệm của họ ở Biển Caspi. Hệ thống phòng thủ tên lửa Golden Dome của ông bao gồm một kiến ​​trúc mở để tính đến những khả năng như vậy và ông đã thúc giục rằng chúng phải được triển khai càng sớm càng tốt.

Những người ủng hộ một cuộc tấn công ngay lập tức để kết thúc chương trình hạt nhân của Iran thường nói đến phiên bản Hồi giáo Shia thiên niên kỷ của Iran, cho rằng sẽ có sự trở lại của Imam thứ 12 trong quá trình xảy ra sự kiện tận thế; chắc chắn một số người có quan điểm này. Không rõ liệu họ có nắm quyền tại thời điểm này ở Iran hay không. Học giả Viện Claremont và giáo sư Quan hệ Quốc tế Angelo Codevilla thường nói rằng người Iran có thể điên rồ, nhưng họ không ngu ngốc. Nhiều người ở Tehran sẽ thấy rõ ràng rằng thời đại của các Mullah đã kết thúc.

Người Ba Tư có thể là một dân tộc cổ đại và là chủ sở hữu của một đế chế vĩ đại trước đây, nhưng họ đã bị người Ả Rập chinh phục vào thế kỷ thứ 7, những người đã áp đặt Hồi giáo lên họ. Sau 1.400 năm, tỷ lệ tham dự thường xuyên các buổi lễ Nhà thờ Hồi giáo Thứ Sáu dao động từ mức cao nhất là 12% đến mức thấp nhất là 1,5%, mức thấp nhất ở Trung Đông. Việc người Iran có thể được giải phóng khỏi Cộng hòa Hồi giáo này và có thể sống hòa bình với phương Tây sẽ là một điều vô cùng đáng mong muốn. Tuy nhiên, để thực hiện được điều đó sẽ là công việc của người dân Iran.

Khi chúng ta, những người Mỹ, cân nhắc điều gì là tốt cho mình, chúng ta nên tính toán rằng một cuộc tấn công hạt nhân của Iran vào Israel có vẻ ít có khả năng xảy ra hơn một cuộc tấn công vào Hoa Kỳ từ một tên lửa đạn đạo phóng từ tàu chiến, hoặc việc nhập khẩu một thiết bị hạt nhân của những kẻ khủng bố muốn hủy diệt chúng ta. Rốt cuộc, một cuộc tấn công hạt nhân của Iran vào Israel—có thể gây tử vong cho Israel—chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự hủy diệt hạt nhân của Iran. Một cuộc tấn công vào Hoa Kỳ từ Iran—đồng minh chiến lược của Trung Quốc Cộng sản—có thể rất khó để theo dõi trong kịch bản vừa mô tả. Do đó, sự trừng phạt sẽ không đến nhanh chóng. Nhu cầu về hệ thống phòng thủ tên lửa Golden Dome ở Hoa Kỳ ngày càng rõ ràng hơn.

Bất kỳ quyết định nào mà Tổng thống Trump đưa ra trong những ngày, tuần và tháng tới sẽ được đưa ra với sự thông minh tốt nhất tại thời điểm đó và với quyết tâm đặc trưng của ông là đặt nước Mỹ lên hàng đầu. Chúng ta hãy cầu nguyện xin Chúa ban phước lành cho các quyết định của ông và cho Hoa Kỳ.

https://americanmind.org/salvo/israel-iran-and-the-trump-doctrine/

NVV dịch






 

 2025-06-18  

Làm thế nào để đánh thức đảng DC phá hủy biên giới
Bất kỳ hạn chế nào đều bị cấm


(Emily Jashinsky, Unherd, 18/6/2025)

Sự bùng nổ nhập cư bất hợp pháp trong thời kỳ Biden là hậu quả trực tiếp của Đỉnh Cao Thức Tỉnh (Peak Woke): Đảng Dân chủ, phản ứng quá mức với các nhà hoạt động cực đoan, đã ủng hộ việc nới lỏng các hạn chế nhập cư để tránh đám đông trong văn hóa hủy bỏ (cancel-culture - hủy bỏ những gì trái ý họ) và phản pháo Donald Trump. Bây giờ, giữa cuộc đàn áp lịch sử của Trump, có vẻ như cơn sốt đã bị dập tắt. Vài tuần trước khi Kamala Harris thua bầu cử, một  cuộc khảo sát dữ liệu lớn của  Economist cho thấy các nỗ lực kiểm duyệt đang giảm dần và ngôn ngữ "thức tỉnh" đã giảm trên các cơ quan truyền thông in ấn và phát sóng. Đồng thời, chính trị nhập cư đã chuyển mạnh sang cánh hữu.

Điều này cho thấy các chính sách thời Biden đang đeo bám đất nước hiện nay được hình thành bởi một loại chứng điên rồ tạm thời, khi ngay cả những đảng viên Dân chủ ôn hòa cũng từ bỏ những niềm tin lâu đời để tránh bị buộc tội là ngoan cố hoặc có liên quan đến chủ nghĩa Trump.

Nhưng có một mối nguy hiểm nghiêm trọng khi gán sự hỗn loạn biên giới của Joe Biden vào hệ tư tưởng nhiều hơn là sự hèn nhát. Chính quyền Biden đã dựa vào nhập cư để lấy điểm tốt về đạo đức và bác bỏ những tố cáo về tính ngoan cố. Kết quả là một xã hội bóng tối mới bấp bênh của những người di cư, và ít lựa chọn tốt để giải quyết nó.

Chúng ta biết rằng Biden không phải là một nhà tư tưởng cứng rắn về biên giới mở. Phó tổng thống của ông, Kamala Harris, cũng không phải là người có nhiệm vụ giải quyết nguyên nhân gốc rễ của làn sóng di cư (một nhiệm vụ đã trở nên vô ích). Những người theo đảng Dân chủ chính thống muốn có mức độ nhập cư cao hơn, chắc chắn rồi, nhưng Biden và những người đồng nghiệp sáng suốt hơn của ông hầu như không mong đợi biên giới sẽ bị ngập lụt như sau khi Biden hủy bỏ các chính sách thời Trump như "Remain in Mexico", theo đó những người xin tị nạn phải nộp hồ sơ của họ ở Mexico, thay vì đi đến biên giới Hoa Kỳ. Những người theo Biden tin rằng cái giá phải trả cho điểm đức hạnh chống Trump sẽ xứng đáng với những lợi ích.

Để đưa các con số vào đúng bối cảnh, lượng di cư ròng  trong  nhiệm kỳ của Biden đã vượt quá 8 triệu người. Đây là đợt tăng đột biến lớn nhất trong lịch sử Hoa Kỳ và nhanh nhất kể từ năm 1850. Điều đó có nghĩa là Biden đã đưa toàn bộ dân số của Thành phố New York vào Hoa Kỳ chỉ trong bốn năm; hoặc hai tiêu bang Delaware vào đất nước này mỗi năm trong nhiệm kỳ tổng thống của ông. Cư dân ở tiểu bang Wisconsin quê hương tôi — có dân số 6 triệu người —  ít hơn những người nhập cư vào Hoa Kỳ dưới thời Biden.

Đối với những người theo đảng Dân chủ, những người trông chờ vào chiến thắng tái đắc cử vào năm 2024, thì đây không phải là kế hoạch. Những người theo chủ nghĩa lý tưởng chân chính của đảng chắc chắn rất vui mừng, nhưng chính quyền Biden đã cắt giảm mạnh mẽ tình trạng di cư vì rõ ràng là làn sóng nhập cư tiếp tục gia tăng sẽ gây hại cho đảng vào năm 2024. Nhiều người ra quyết định quan trọng trong chính quyền Biden thực sự không hiểu rằng việc nới lỏng các hạn chế về nhập cư sẽ là một lực hút mạnh mẽ để mọi người đến Mỹ.

Tất nhiên, điều đó phản ánh sự bất tài nghiêm trọng. Trong chuyến đi đưa tin năm 2021 đến miền bắc Mexico, tôi đã hỏi một nhóm người di cư Haiti, những người chủ yếu đến từ những nơi có cuộc sống ổn định như Argentina và Chile, tại sao họ lại rời khỏi những quốc gia đó để ngủ trên những con phố đầy rẫy băng đảng ở Matamoros, chờ cơ hội để vượt biên. Họ nói rằng họ muốn Giấc mơ Mỹ.

Tôi kể lại câu chuyện đó cho một chính trị gia cánh tả nổi tiếng lúc bấy giờ, người này có vẻ sửng sốt. "Liệu họ có biết cuộc sống nghèo khổ ở Hoa Kỳ như thế nào không?" người đó tự hỏi.

Những người di cư đó biết chính xác tình hình sẽ như thế nào. Tin nhắn WhatsApp từ bạn bè và người thân đến trước đã thuyết phục họ trả khoản phí lớn cho những kẻ buôn người, mạo hiểm mạng sống và chân tay khi đi qua những lối đi như Darien Gap, rồi sống trong bóng tối của xã hội Hoa Kỳ với hy vọng và lời cầu nguyện rằng những trường hợp tị nạn đầy nghi vấn sẽ ổn thỏa trong vài năm nữa. Nếu không, họ luôn có thể hòa nhập vào bối cảnh của một thành phố trú ẩn.

Vậy tất cả những điều này có liên quan gì đến văn hóa hủy bỏ?

Thời kỳ đỉnh cao của Woke là một thời kỳ kỳ lạ. Những ứng cử viên tổng thống đã đổi “Latino” thành “Latinx” [dùng cái đuôi x để tránh những từ mang giới tính nam hay nữ], những hành vi tình dục nhẹ nhàng của Aziz Ansari trở thành tin tức quốc gia, và những người theo chủ nghĩa nữ quyền đã tổ chức một cuộc tẩy chay Tampax vì một trò đùa. Tất nhiên, hậu quả còn nghiêm trọng hơn. Từ sự kiểm duyệt ác ý của chính phủ đến những sai lầm nghiêm trọng của giới truyền thông, cuối cùng là một sự lạnh lẽo đã bao trùm lên chính trị và văn hóa.

* “Những tính toán chính trị đầy hoài nghi của mọi đảng viên Dân chủ tranh cử năm 2020 đều được coi là đối lập với Trump.”

Đây là lý do tại sao, vào năm 2019, Kamala Harris  đã cam kết tài trợ công khai cho quá trình chuyển đổi giới tính cho tù nhân và những người nhập cư bất hợp pháp bị giam giữ. Đó là lý do tại sao bản thân "Scranton Joe" Biden đã ủng hộ các chính sách chuyển giới cực đoan trước đây. Trong Peak Woke, đảng Dân chủ tin rằng sẽ tệ hơn về mặt chính trị nếu họ không ủng hộ những ý tưởng này vì các nhóm lợi ích, nhà báo và nhà hoạt động đang muốn gọi họ là những kẻ ngoan cố [không cấp tiến].

Về vấn đề nhập cư, toan tính chính trị hoài nghi của mọi đảng viên Dân chủ tranh cử năm 2020 được định vị là đối trọng của Trump. "Biden cam kết sẽ xóa bỏ những thay đổi sâu rộng về nhập cư của Trump", một tiêu đề của NPR (National Public Radio) viết. "Biden sẽ dừng xây tường biên giới và nới lỏng nhập cư một lần nữa",  Politico đưa tin. "Những người nhập cư luôn khiến chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn với tư cách là một quốc gia — sự đa dạng của chúng ta luôn là sức mạnh lớn nhất của chúng ta. Donald Trump không hiểu điều đó",  Biden đã tweet vào tháng 10 năm 2019.

Với tư cách là ứng cử viên trung dung trong cuộc bầu cử sơ bộ của đảng Dân chủ, Biden đã tích cực chạy trốn khỏi các lập trường trước đây của mình về vấn đề nhập cư bất hợp pháp. Ông đã phải đối phó với các tiêu đề như  tiêu đề này  từ CNN : "Joe Biden đã từng nói rằng cần có hàng rào để ngăn chặn 'hàng tấn' ma túy từ Mexico" và  tiêu đề này từ  Politico : "Biden bị chỉ trích vì trục xuất hàng loạt dưới thời Obama".

Vào tháng 12 năm 2019,  Vox  lưu ý, “Biden đã phải vật lộn để trả lời các câu hỏi trong một số cuộc tranh luận gần đây về các chính sách gây tranh cãi hơn của Obama về thực thi luật nhập cư, bao gồm mức trục xuất cao kỷ lục và thường bị các nhà hoạt động chỉ trích”.

Vào thời điểm đó, trong những ngày tháng sôi động của  phong trào #AbolishICE (hủy bỏ ICE), hiện đang quay trở lại cánh tả, hầu như không có cơ chế thực thi luật nhập cư nào được các nhà hoạt động và các nhóm bên ngoài coi là nhân đạo. “Sẽ không có thêm một bức tường nào được xây dựng trên chính quyền của tôi nữa”, Joe Biden  đã cam kết vào năm 2020, bình luận về một trong những cơ sở hạ tầng cơ bản nhất mà người ta có thể tưởng tượng được. Điều này đã trở thành một yếu tố thu hút lớn đối với những người mới đến. Như một nhân viên Chữ thập đỏ ở Mexico đã giải thích với tôi vào năm 2020, những người di cư nghe nói Biden không “quyết liệt” như Trump, và họ đang nắm bắt cơ hội của mình.

David Leonhardt đã giải thích những gì đã xảy ra sau khi Biden nhậm chức trong một hồi tưởng mang tính đột phá cho tờ The New York Time vào năm ngoái. “Một số yếu tố đã gây ra sự gia tăng, bắt đầu từ chính sách chào đón nhập cư của Tổng thống Biden trong ba năm đầu tiên tại nhiệm”, ông viết. “Bị xúc phạm bởi các chính sách khắc nghiệt của Donald J. Trump — bao gồm cả việc chia cắt các gia đình ở biên giới — ông Biden và những người Dân chủ khác đã hứa sẽ có một cách tiếp cận khác”.

“Sau khi nhậm chức, chính quyền của ông đã nới lỏng các quy định về tị nạn và các chính sách nhập cư khác, giúp mọi người dễ dàng nhập cảnh vào Hoa Kỳ hơn”, Leonhardt đưa tin. “Một số người đã nhận được tư cách pháp lý tạm thời trong khi các trường hợp của họ [đã] được giải quyết thông qua các tòa án di trú đang tồn đọng. Những người khác vẫn chưa được cấp phép hợp pháp”. Theo  số liệu do Đại học Syracuse theo dõi, tình trạng tồn đọng đơn xin tị nạn vào cuối chính quyền Biden là gần 4 triệu trường hợp đang xem xét, với thời gian chờ đợi trung bình kéo dài hơn một năm.

Dù yêu Trump hay ghét ông ta, thì làn sóng 8 triệu người di cư trong bốn năm không phải là tình huống dễ giải quyết. Và như chiến dịch Biden-Harris cuối cùng đã phát hiện ra, cử tri yêu cầu tổng thống tiếp theo phải giải quyết vấn đề này, dù là Dân chủ hay Cộng hòa. Vậy nên chúng ta đang ở đây, với một lượng lớn người Mỹ mới đầy tham vọng, những người đang sống trong điều kiện bấp bênh về mặt pháp lý và xã hội, và một nền kinh tế mà người sử dụng lao động và người tiêu dùng ngày càng gắn chặt với nguồn lao động giá rẻ của họ.

Rõ ràng là Biden và "công tố viên sự nghiệp" Harris không tham gia vào cuộc thập tự chinh về mặt ý thức hệ để thay thế dân bản địa của Hoa Kỳ [dùng người tị nan đi bầu thay cho người Mỹ]. Nhưng những người theo đảng Dân chủ ưu tú cũng muốn giành chiến thắng trong các cuộc bầu cử hơn hết thảy. Đây là lý do tại sao khi có những rung cảm chống Trump, họ đã làm mọi cách có thể để chống lại ông ta, vừa để tránh bãi mìn của nền văn hóa hủy bỏ Thức tỉnh Đỉnh cao vừa để tích lũy điểm đức hạnh. Đó cũng là lý do tại sao các chính sách và lời lẽ của Biden đã thay đổi ngay khi năm bầu cử đến và cuộc thăm dò có vẻ tệ.

Đảng Dân chủ tự đẩy mình vào thế bí về vấn đề nhập cư. Họ sợ sự lạc hậu gây bất lợi cho đa số người Mỹ—và cuối cùng, gây bất lợi cho chính đảng của họ. Sự hỗn loạn về nhập cư mà người Mỹ đang phải chịu đựng hiện nay là hậu quả trực tiếp của văn hóa hủy bỏ hoặc Peak Woke, và cách mà những người Dân chủ "có trách nhiệm" đã khuất phục trước những thế lực này, sợ rằng họ sẽ tỏ ra quá quan tâm đến việc giám sát một hệ thống nhập cư có trật tự.

https://unherd.com/2025/06/how-woke-doomed-dems-on-the-border/

NVV dịch





 

 2025-06-18  

Thảm họa biên giới không phải là một ngẫu nhiên

(Ned Ryun, RealClear Politics, 18/6/2025)

Trước tình hình bạo loạn ở Los Angeles, một số doanh nghiệp tuyên truyền đang thúc đẩy một câu chuyện hư cấu đầy cảm thông rằng chính quyền Biden đã phạm sai lầm và phá hoại chính sách biên giới và nhập cư khiến chúng ta phải đi đến giai đoạn này. Họ đang vẽ nên bức tranh về những người theo đảng Dân chủ có thiện chí bị cuốn vào cơn thủy triều chính trị - vụng về, thiếu chuẩn bị, choáng ngợp, hơi ngây thơ nhưng có thiện chí.

Tất nhiên, câu chuyện này không gì khác hơn là một Lời nói dối trắng trợn (Big Lie), một nỗ lực sử dụng phạm vi tiếp cận của phương tiện truyền thông doanh nghiệp để viết lại lịch sử theo thời gian thực với hy vọng rằng cử tri Hoa Kỳ sẽ quên đi sự thật và lịch sử. Bởi vì những gì chúng ta đang chứng kiến ​​ở Los Angeles, và những gì chúng ta đã thấy ở biên giới phía nam của chúng ta trong bốn năm qua trước khi Trump tái đắc cử, không phải là một sai lầm. Đó là một hành động cố ý của kỹ thuật chính trị độc hại nhằm mục đích thiết lập lại đáng kể chương trình nghị sự chính trị và xã hội của quốc gia chúng ta. Chúng ta cần ngừng giả vờ khác đi.

Sau đây là sự thật. Chỉ trong năm đầu tiên tại nhiệm, Tổng thống Biden đã ban hành gần 300 sắc lệnh hành pháp nhằm đảo ngược, phá bỏ hoặc xóa bỏ hoàn toàn khuôn khổ an ninh biên giới được thiết lập dưới thời chính quyền Trump đầu tiên. Những hành động này bao gồm dừng xây dựng bức tường biên giới và bảo vệ nhiều người nhập cư bất hợp pháp hơn khỏi bị bắt giữ, giam giữ hoặc trục xuất. Chính quyền cũng nới lỏng các hạn chế nhập cảnh vào Hoa Kỳ và tạo điều kiện dễ dàng hơn để tiếp cận các lợi ích cho người nhập cư. Biden cũng mở rộng điều kiện bảo vệ tạm thời cho thêm 430.000 cá nhân, nâng mức giới hạn tái định cư người tị nạn lên 125.000 người và đưa ra một cuộc đại tu toàn diện về quy trình xin tị nạn tại biên giới phía nam, cho phép dòng người nhập cư bất hợp pháp đổ vào đất nước chúng ta hầu như không bị kiểm soát.

Những hành động đó không phải là sai lầm hay tính toán sai lầm về chính sách. Chúng là cố ý, có hệ thống, nhanh chóng và hung hăng.

Đồng thời, trong khi chính quyền Biden hạ thấp rào cản tượng trưng để nhập cảnh vào biên giới phía nam của chúng ta, họ đã chuyển hàng tỷ đô la vào các tổ chức phi chính phủ, đặc biệt là các tổ chức từ thiện tôn giáo, những tổ chức mà hoạt động ngày càng giống với một bộ máy nhập cư ngầm do người nộp thuế tài trợ nhằm ban hành chính sách thực tế theo cách phi lập pháp [không thông qua quốc hội].

Ví dụ, Catholic Charities USA đã nhận được 1,4 tỷ đô la chỉ riêng trong năm 2021, chủ yếu là cho "tái định cư người tị nạn" và các dịch vụ dành cho những người nhập cư bất hợp pháp mới đến. Họ không đơn độc. Hội đồng Giám mục Công giáo Hoa Kỳ (USCCB) đã nhận được hơn 638 triệu đô la tiền tài trợ của liên bang trong những năm Biden - tăng từ khoảng 218 triệu đô la trong năm tài chính 2018 - chủ yếu thông qua các quỹ của Bộ Y tế & Dịch vụ Nhân sinh và Bộ Ngoại giao để hỗ trợ trẻ vị thành niên và người tị nạn không có người đi kèm. Ngoài ra, Jesuit Refugee Services là đơn vị nhận được tiền tài trợ của người nộp thuế Hoa Kỳ để hỗ trợ những người di cư Mỹ Latinh bằng "các biện pháp can thiệp bằng tiền mặt", hỗ trợ pháp lý, nhà ở và hỗ trợ việc đi lại. Nhìn chung, những khoản tài trợ này và các khoản tài trợ khác đã khuyến khích và tạo điều kiện cho một hệ thống nhập cư hàng loạt lan rộng với rất ít hoặc không có sự giám sát và thậm chí còn ít minh bạch hơn. Hàng tỷ đô la tiền thuế của người dân Mỹ đã được triển khai một cách có chủ đích và có chiến lược để thúc đẩy các chương trình cho phép nhiều người nhập cư bất hợp pháp hơn, chứ không phải ít hơn.

Không có điều nào trong số này là ngẫu nhiên. Tất cả đều là một phần của một kế hoạch. Nói một cách cụ thể hơn, đây không chỉ đơn thuần là một kế hoạch của "Obama/Biden". Các thống đốc như Gavin Newsom (CA), Kathy Hochul (NY), J.B. Pritzker (IL) và Tim Walz (MN) đã ủng hộ và tạo điều kiện cho kế hoạch này bằng cách bổ sung vào các nỗ lực của liên bang này bằng tiền thuế của tiểu bang. Đó là một kế hoạch của Đảng Dân chủ từ trên xuống dưới.

Nhiều người Mỹ đang bắt đầu nhận ra chiến lược phá hoại này thực chất là gì - một chiến lược phản ánh chiến lược Cloward-Piven, được đề xuất vào những năm 1960 để cố tình áp đảo các hệ thống chính phủ nhằm chuyển đổi xã hội thông qua khủng hoảng. Bằng cách mời gọi sự hỗn loạn đến biên giới và làm quá tải cơ sở hạ tầng xã hội của chúng ta – trường học, bệnh viện, nhà ở, nhân viên công lực – chính quyền Biden và những thống đốc Dân chủ của ông đang tích cực làm suy yếu sự gắn kết và chủ quyền của Hoa Kỳ. Rõ ràng là biên giới mở với dịch vụ y tế và phúc lợi cho tất cả mọi người là không bền vững. Nhưng những gì nó sẽ làm, như Barack Obama đã nói một tuần trước khi đắc cử vào năm 2008, là "biến đổi cơ bản Hoa Kỳ".

Mục tiêu cuối cùng của chiến lược Obama-Biden-Dân chủ là quyền lực vĩnh viễn. Di cư bất hợp pháp hàng loạt định hình lại cử tri đoàn, làm yếu quyền công dân và thay đổi cấu trúc văn hóa của quốc gia. Nếu không có biên giới có thể thực thi, thì không có chủ quyền. Nếu không có chủ quyền, thì không có quốc gia. Nếu không có quốc gia, thì không có quyền công dân thực sự, chỉ là một khối nhân loại không có niềm tin hay nguyên tắc chung sống trong một khu vực kinh tế. Bạn không tin tôi sao? Hãy nhìn vào Tây Âu và những gì cho phép hàng triệu người tị nạn Hồi giáo đã làm với khu vực kinh tế của Liên minh Châu Âu.

Làm suy yếu chủ quyền của Hoa Kỳ có lợi cho một tầng lớp chính trị đầu tư vào toàn cầu hóa hơn là bản sắc dân tộc và sự phụ thuộc hơn là độc lập. Một nước Mỹ mạnh mẽ, tự quản ưu tiên cho công dân của mình là mối đe dọa đối với trật tự quốc tế mà những nhà tư tưởng này mơ ước "quản lý". Trong thế giới quan sai lệch của họ, truyền thống, biên giới và cấu trúc hiến pháp của chúng ta là di tích của quá khứ phải bị xóa bỏ vì, theo suy nghĩ của họ, nền văn hóa và Hiến pháp độc đáo của Hoa Kỳ và niềm tin vào sự đặc biệt của Hoa Kỳ là một trở ngại cho sự tiến bộ. Họ không quan tâm đến việc bảo vệ đất nước như một quốc gia tự do và có chủ quyền. Tầm nhìn của họ là hậu quốc gia, hậu hiến pháp và theo nhiều cách, hậu Mỹ.

Không có điều nào trong số này là sự vụng về hay tính toán sai lầm về chính trị hoặc tranh cãi đảng phái về các chi tiết chính sách. Đây là sự xung đột cơ bản giữa hai tầm nhìn về quốc gia: một là tin vào Nước Mỹ trên hết và một là coi nước Mỹ là một vấn đề thực sự cần được làm cho suy tàn, thay vì một nền cộng hòa cần được bảo vệ.


https://www.realclearpolitics.com/articles/2025/06/18/the_border_disaster_was_not_an_accident_152931.html

NVV dịch



 

 2025-06-17  

Iran có thể trả đũa Hoa Kỳ như thế nào. Ba lựa chọn khả thi

(Brendan Cole, Newsweek, 17/6/2025)

Các lực lượng mới của Hoa Kỳ đã được triển khai đến Trung Đông khi xung đột leo thang giữa Iran và Israel làm dấy lên viễn cảnh Tehran trả đũa Washington, một chuyên gia nói với Newsweek rằng có thể bao gồm cả việc người Mỹ bị bắt làm con tin.

Khosro Sayeh Isfahani, một nhà phân tích nghiên cứu cấp cao tại Liên minh Dân chủ Quốc gia Iran, nói với Newsweek rằng sự tham gia trực tiếp của Hoa Kỳ vào các cuộc giao tranh có thể thúc đẩy Tehran tung ra các lực lượng dân quân "Trục kháng cự" và các nhóm tình báo Iran hoạt động trên toàn cầu.

Nhóm tác chiến tàu sân bay USS Nimitz đang hướng đến khu vực này từ Biển Đông, tờ Navy Times đưa tin, trích lời một quan chức Hoa Kỳ cho biết việc này được lên kế hoạch trước đó đã được đẩy nhanh do căng thẳng gia tăng.

Hoa Kỳ cho biết Israel đã hành động đơn phương trong cuộc tấn công bất ngờ vào tuần trước vào chương trình hạt nhân và quân sự của Iran khiến Iran phóng hơn 370 tên lửa và hàng trăm máy bay không người lái, làm ít nhất 24 người ở Israel thiệt mạng, theo The Associated Press.

Hamidreza Azizi, nghiên cứu viên thỉnh giảng tại Viện các vấn đề quốc tế và an ninh Đức, nói với Newsweek rằng Tehran đang "ngày càng coi trọng" khả năng Hoa Kỳ can thiệp trực tiếp, sau đó "mọi thương lượng sẽ bị hủy bỏ".

Tổng thống Donald Trump đã nói rằng ông muốn "chấm dứt thực sự" cuộc xung đột, nhưng Iran coi lời kêu gọi chấm dứt chiến tranh của ông là một chiến thuật lừa dối tiềm tàng, làm gia tăng báo động về khả năng can thiệp quân sự, Azizi cho biết.

* Tấn công vào Tài sản của Hoa Kỳ

Israel tuyên bố họ có ưu thế trên không hoàn toàn so với Tehran và đã phá hủy hơn 120 bệ phóng tên lửa đất đối đất ở miền trung Iran, chiếm một phần ba tổng kho vũ khí của họ.

Azizi cho biết sự thống trị của Israel đối với không phận Iran và các cuộc tấn công liên tục vào bệ phóng và bệ phóng tên lửa đã ngăn Iran đáp trả với cường độ mà họ mong muốn. Nhưng Tehran cũng đang tính toán chiến lược để bảo toàn đủ kho vũ khí tên lửa của mình trong trường hợp Hoa Kỳ can thiệp trực tiếp để sẵn sàng cho một cuộc chiến tranh mở rộng.

Hoa Kỳ vận hành các địa điểm quân sự tại ít nhất 19 địa điểm ở Trung Đông, trong đó có 8 địa điểm là căn cứ thường trực nằm trên khắp Bahrain, Ai Cập, Iraq, Jordan, Kuwait, Qatar, Ả Rập Xê Út và Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất, với khoảng 40.000 đến 50.000 quân nhân.

Azizi cho biết cho đến nay, Tehran dường như đã cố tình kiềm chế không tấn công các lực lượng hoặc căn cứ của Hoa Kỳ, với các cuộc tấn công bằng máy bay không người lái hạn chế vào một số căn cứ ở Iraq, "mang tính cảnh báo nhiều hơn là giao tranh thực sự".

Nhưng việc Hoa Kỳ trực tiếp tham gia vào cuộc xung đột sẽ không chỉ bị coi là mối đe dọa đối với chế độ Iran mà còn đối với nhà nước Iran, do khả năng gây thiệt hại lớn cho cơ sở hạ tầng quan trọng.

"Khi đó, chúng ta có thể mong đợi một loạt các hành động trả đũa, từ các cuộc tấn công vào các căn cứ của Hoa Kỳ trên khắp khu vực cho đến những nỗ lực rộng lớn hơn nhằm phá vỡ hoạt động sản xuất và vận chuyển dầu, bao gồm - nhưng không giới hạn ở - eo biển Hormuz", Azizi cho biết.

Eo biển này nối Vịnh Ba Tư với Ấn Độ Dương và xa hơn nữa, cũng như tuyến đường vận chuyển quan trọng qua Kênh đào Suez đến Địa Trung Hải và Châu Âu

"Các hình thức hoạt động phá hoại khác cũng có thể được khởi xướng, vì điều này sẽ được coi là cuộc chiến sinh tồn cho hệ thống", ông nói thêm.

* Đóng lại Eo biển Hormuz

Esmail Kosari, người đứng đầu ủy ban quốc phòng và an ninh quốc gia của Iran, cho biết việc đóng Eo biển Hormuz giữa Vịnh Ba Tư và Vịnh Oman, nơi có khoảng một phần năm lượng dầu thế giới đi qua, đang được cân nhắc nghiêm túc, theo truyền thông nhà nước Iran.

Cơ quan Hoạt động Thương mại Hàng hải Vương quốc Anh (UKMTO) đưa tin vào thứ Hai rằng có sự gia tăng nhiễu điện tử trong Vịnh và Eo biển, ảnh hưởng đến việc báo cáo vị trí của tàu thông qua hệ thống tự động (AIS).

Jakob Larsen, giám đốc an toàn và an ninh của Hội đồng Hàng hải Baltic và Quốc tế (BIMCO), một hiệp hội vận tải có trụ sở tại Đan Mạch, nói với Newsweek rằng cuộc xung đột đã gây ra những lo ngại trong cộng đồng chủ tàu.

Các nhà chức trách Hoa Kỳ đã báo cáo rằng tính đến thứ Hai, không có dấu hiệu nào cho thấy Iran đe dọa các tàu thương mại ngoài các tàu có liên kết với Israel. Nhưng nếu áp lực đối với Iran tiếp tục gia tăng và Hoa Kỳ tham gia trực tiếp hơn, Iran có thể mở rộng các mối đe dọa của mình đối với các tàu không có liên kết với Israel, Larsen cho biết vào thứ Ba.

"Lực lượng Iran có kỹ năng cao trong chiến tranh bất đối xứng và đã chuẩn bị trong nhiều thập kỷ cho một kịch bản liên quan đến các cuộc tấn công vào tàu thuyền qua Eo biển Hormuz và các vùng biển lân cận", ông nói.

"Iran có thể bắt đầu tấn công tàu thuyền mà hầu như không có thông báo trước và chắc chắn là nhanh hơn thời gian cần thiết để điều khiển một con tàu qua Eo biển Hormuz", Larsen nói thêm.

Aurélien Colson, đồng giám đốc học thuật của Viện Địa chính trị & Kinh doanh ESSEC, nói với Newsweek rằng một liên kết quan trọng là Eo biển Bab el-Mandeb.

Đây là cửa ngõ vào Hồng Hải và Suez - nằm giữa Djibouti ở Châu Phi và Yemen và chỉ rộng khoảng 15 dặm tại điểm hẹp nhất - nơi Houthis do Iran kiểm soát có thể tăng gấp đôi các cuộc tấn công bằng tên lửa của họ vào giao thông hàng hải thương mại, gây ra hậu quả đáng kể cho chuỗi cung ứng.

* Giải phóng 'Trục kháng cự'

Isfahani cho biết cho đến nay, Lãnh tụ tối cao Iran Ayatollah Ali Khamenei vẫn tránh đề cập trực tiếp đến Hoa Kỳ vì ông vẫn hy vọng "lừa dối Washington bằng ngoại giao giả dối".

Nhưng ông nói với Newsweek rằng nếu tình hình trở nên căng thẳng, chế độ Iran sẽ tung ra một cuộc tấn công nhiều hướng, bao gồm cả việc phóng tên lửa và máy bay không người lái tấn công các mục tiêu của Hoa Kỳ trong khu vực.

Tehran cũng sẽ tung ra các lực lượng dân quân "Trục kháng cự" (Axis of Resistance) của mình trong khu vực, cũng như Bộ Tình báo (Ministry of Intelligence) và các nhóm hoạt động ngầm của Quân đoàn Vệ binh Cách mạng Hồi giáo "để tiến hành các cuộc tấn công khủng bố và bắt người Mỹ làm con tin".

"Các thành phần của phe Trục cũng có thể tham gia vào các cuộc tấn công bằng máy bay không người lái và tên lửa nhằm vào các căn cứ của Hoa Kỳ trong khu vực", ông nói thêm.

Lara Tandy, phó giám đốc tại công ty tư vấn rủi ro địa chính trị và mạng S-RM, nói với Newsweek rằng các hành động thù địch có thể chấm dứt lệnh ngừng bắn giữa Hoa Kỳ và Houthi đã được thỏa thuận vào tháng 5 và Iran có thể tận dụng mạng lưới Houthis của mình trong khu vực để tấn công các tàu và tàu thuyền băng qua Biển Đỏ và Eo biển Bab-el-Mandeb.

Dựa trên hành vi gần đây, Iran cũng có thể nhắm mục tiêu vào các căn cứ, lực lượng và đại sứ quán của Hoa Kỳ trên khắp Trung Đông, điều mà Trump có thể hiểu là một sự thay thế cho cuộc đối đầu trực tiếp, Tandy nói thêm.

https://www.newsweek.com/israel-iran-attacks-retaliate-us-2086568


NVV

 

 2025-06-17  

Chưa quá muộn để Amy Coney Barrett trở thành người theo chủ nghĩa nguyên bản đáng tin cậy mà nước Mỹ cần
Người Mỹ không có thời gian để Barrett mất nhiều năm tìm hiểu xem bà muốn trở thành kiểu thẩm phán nào.

(Shawn Fleetwood, The Federalist, 17/6/2025)

Amy Coney Barrett sẽ trở thành thẩm phán Tòa án Tối cao như thế nào?

Có vẻ như đó là câu hỏi mà một bài viết mới của Jodi Kantor, một hacker của tờ New York Times, đã cố gắng trả lời. Được xuất bản vào Chủ Nhật, bài viết dài này có nội dung phân tích hồ sơ SCOTUS của người được Trump bổ nhiệm cho đến nay, cũng như các bình luận từ các cộng sự cũ và người theo dõi Tòa án về học thuyết pháp lý của bà và cách bà tiếp cận các câu hỏi pháp lý.

Có vẻ như mục tiêu là giải mã liệu người mẹ Công giáo của bảy đứa con này có đi theo triết lý nguyên bản của ông chủ cũ của mình (cựu thẩm phán Antonin Scalia) hay sẽ đi theo con đường mà những người được đảng Cộng hòa bổ nhiệm gây thất vọng như cựu thẩm phán Sandra Day O'Connor và David Souter.

Nhưng câu trả lời vẫn chưa rõ ràng - ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại.

Chắc chắn, nhiệm kỳ SCOTUS của Barrett không phải là điều mà nhiều người quan sát Tòa án bên ngoài mong đợi. Mặc dù đã làm thư ký cho Scalia và trước đó tuyên bố chia sẻ học thuyết pháp lý của ông, người được Trump bổ nhiệm đã trở thành một quân bài khó đoán trong các vấn đề quan trọng đang được đưa lên tòa án tối cao.

Một bài phân tích của Times về sự nghiệp SCOTUS của bà cho thấy khuynh hướng bỏ phiếu theo đa số của Barrett về những gì mà tờ báo này phân loại là "quyết định bảo thủ" đã giảm kể từ niên khóa 2021-2022 của Tòa án, trong khi khuynh hướng ký vào cái gọi là "quyết định tự do" của bà đã tăng lên trong cùng khung thời gian. Đánh giá của Times về hồ sơ của Barrett dường như cũng chỉ ra rằng "tỷ lệ phiếu bảo thủ" của bà đã giảm kể từ niên khóa 2021-2022, nhiều hơn một chút so với Chánh án John Roberts .

“Trong các cuộc phỏng vấn, một số người theo chủ nghĩa tự do cho rằng tòa án đã lạc đường khi [Barrett] được bổ nhiệm, họ đã sử dụng những cụm từ như, 'Tất cả là do Amy.' Khi các thẩm phán Sonia Sotomayor và Elena Kagan đồng ý với nhau về các quyết định chia rẽ trong nhiệm kỳ này, Thẩm phán Barrett đã tham gia cùng họ 82 phần trăm thời gian — tăng từ 39 phần trăm thời gian trong nhiệm kỳ đầu tiên của bà,” báo cáo viết.

Tuy nhiên, như đã được hãng tin này ghi nhận, Barrett đã là một lá phiếu quan trọng trong một số vụ án nổi cộm được đưa ra trước tòa án tối cao trong những năm gần đây. Cho dù đó là lật ngược phán quyết Roe v. Wade và Chevron, hay duy trì một số quyền tự do tôn giáo và các biện pháp bảo vệ hiến pháp khác, vai trò của Barrett trong các quyết định tương ứng đó — mà Kantor than phiền là đã "làm thay đổi đáng kể kết quả của tòa án sang cánh hữu" — là rất quan trọng.

Nhưng vấn đề lớn hơn với Barrett có vẻ là sự lo lắng rõ ràng của bà khi giải quyết các vụ án có ý nghĩa quốc gia đòi hỏi sự chú ý ngay lập tức của Tòa án. Nói cách khác, bà là một thẩm phán theo định hướng thủ tục, người không tỏ ra háo hức giải quyết mọi câu hỏi hiến pháp quan trọng mà Tòa án đưa ra ngay từ đầu sự nghiệp SCOTUS của bà.

Một tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy rõ ràng đã xảy ra khi các thẩm phán cân nhắc xem có nên thụ lý vụ Dobbs kiện Jackson Women's Health Organization hay không, vụ việc cuối cùng dẫn đến sự sụp đổ của Roe. Lặp lại báo cáo trước đó, tờ Times, trích dẫn hai nguồn tin ẩn danh, tuyên bố rằng Barrett đã chuyển phiếu bầu của mình sang việc liệu SCOTUS có nên giải quyết vấn đề này hay không.

Theo bài báo, “Thẩm phán Barrett ban đầu đã bỏ phiếu cùng với” Alito, Thomas và các thẩm phán liên kết Neil Gorsuch và Brett Kavanaugh để thụ lý vụ án, “nhưng đã bày tỏ lo ngại về việc giải quyết một vấn đề lớn như vậy ngay sau khi bà đến với tòa án, sau đó chuyển sang phản đối”. (Mặc dù bị cáo buộc phản đối việc xem xét vấn đề này, nhưng cuối cùng Barrett đã đứng về phía đa số trong việc đưa Roe vào thùng rác của lịch sử.)

Với lịch sử sử dụng các nguồn tin ẩn danh để đưa tin theo ý thích của mình của các giới truyền thông cũ, việc đặt câu hỏi về tính chính xác của những tuyên bố được báo cáo này là hoàn toàn công bằng. Nhưng bất kể tính hợp lệ của chúng, vẫn còn rất nhiều vụ án khác mà Barrett đã trốn tránh việc thụ lý các vụ án có tầm quan trọng quốc gia. Chỉ riêng trong vài tuần qua, người được Trump bổ nhiệm đã đứng về phía đa số Tòa án khi từ chối xem xét các vấn đề then chốt liên quan đến Tu chính án thứ nhất và thứ hai .

Hành vi như vậy có thể đã được hợp lý hóa ngay từ đầu sự nghiệp thẩm phán của Barrett. Việc bổ nhiệm đột ngột và chuẩn thuận sau đó của bà vào Tòa án diễn ra vào mùa thu năm 2020 — khi SCOTUS thường bắt đầu nhiệm kỳ hàng năm của họ. Khó khăn khi phải theo kịp tiến độ của tòa án cấp cao năm 2020-2021 và tập hợp một nhóm thư ký luật và nhân viên chỉ càng trở nên phức tạp hơn do những hoàn cảnh bất thường do đợt bùng phát Covid và các hạn chế đi kèm gây ra.

Tuy nhiên, việc Barrett từ chối tiếp nhận những vụ án quan trọng cho đến tận ngày nay là điều đáng lo ngại.

Điều đang trở nên rõ ràng, như được chỉ ra thêm bởi báo cáo của Times, là Barrett là một thẩm phán vẫn đang tìm đường vào tòa án tối cao của quốc gia. Mặc dù bà đã chứng minh được khả năng tuân thủ học thuyết nguyên bản, nhưng việc bà không muốn áp dụng nó một cách nhất quán và xử lý các vụ án đòi hỏi phải áp dụng ngay lập tức đặt ra câu hỏi về những năm còn lại của sự nghiệp SCOTUS của bà sẽ như thế nào.

Nhưng thực tế là người Mỹ không có thời gian để Barrett dành nhiều năm tìm hiểu xem bà muốn trở thành kiểu thẩm phán như thế nào.

Trong nhiều thập kỷ, phe cánh tả đã biến hệ thống pháp luật thành vũ khí để nhắm mục tiêu và quấy rối những người từ chối quỳ gối trước thế giới quan méo mó của họ, từ nghệ sĩ làm bánh Jack Phillips đến nhà thiết kế web Lorie Smith. Trong những tháng gần đây, chiến lược tử hình bằng hàng nghìn vụ kiện này đã được sử dụng để phá hoại chính quyền Trump mới.

Kể từ khi Tổng thống Trump trở lại nắm quyền, các nhà hoạt động và tổ chức cánh tả đã đệ đơn kiện hàng trăm lần thách thức những nỗ lực hợp pháp của ông nhằm thực hiện những lời hứa mà ông đã đưa ra với cử tri vào năm ngoái. Với sự hỗ trợ của các thẩm phán tòa án cấp dưới chủ yếu do đảng Dân chủ bổ nhiệm, cuộc đảo chính tư pháp [xâm lấn quyền hành pháp] này thực sự đã tìm cách ngăn chặn tổng thống thực hiện các quyền hạn theo Điều II của mình, khiến sự phân chia quyền lực của Hoa Kỳ rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Ngoài Thomas và Alito, các thẩm phán khác (bao gồm cả Barrett) đều miễn cưỡng chấm dứt việc giành quyền lực vi hiến này. Mỗi ngày Tòa án chọn không hành động là một ngày phiếu bầu của người Mỹ bỏ phiếu cho Trump bị mất tính hợp pháp.

Nước Mỹ cần những thẩm phán Tòa án Tối cao sẽ trung thành duy trì Hiến pháp như đã viết — chứ không phải những chính trị gia đưa ra quyết định tư pháp dựa trên những gì có vẻ tốt cho sự nghiệp hoặc sở thích chính sách của họ. Barrett đã chứng minh rằng bà có khả năng làm được điều trước. Tuy nhiên, liệu bà có quyết định kiên trì theo học thuyết đó và trở thành người theo chủ nghĩa nguyên bản đáng tin cậy mà người Mỹ cần bà trở thành hay không, tùy thuộc vào bà.


https://thefederalist.com/2025/06/17/its-not-too-late-for-amy-coney-barrett-to-be-the-reliable-originalist-america-needs/

NVV dịch

  

 

 2025-06-16  

Khi số vụ trục xuất tăng lên, Hoa Kỳ đang trên đà đạt được tỷ lệ giết người thấp nhất trong lịch sử

(John R. Lott, Jr., The Federalist, 16/6/2025)

Tỷ lệ giết người đang giảm mạnh. Mặc dù chúng ta vẫn còn hơn nửa năm nữa, Kash Patel, giám đốc FBI, cho biết Hoa Kỳ đang trên đà đạt được tỷ lệ giết người thấp nhất từ ​​trước đến nay. Kỷ lục thấp hiện tại xảy ra vào năm 2014 khi FBI báo cáo tỷ lệ giết người là 4,45 trên 100.000.

Câu hỏi đặt ra là: tại sao? Việc thi hành pháp luật rất quan trọng, nhưng có lẽ cũng là do Trump đang trục xuất những người nhập cư bất hợp pháp có tội.

Theo Patel, "Hãy để cảnh sát tốt là cảnh sát", là câu trả lời . "Tôi sẽ để các bạn, các đặc vụ, cảnh sát, cảnh sát trưởng, ra ngoài đó và làm công việc mà các bạn rất muốn làm. Và tôi sẽ cung cấp cho các bạn các nguồn lực mà các bạn cần để làm điều đó. Và tôi sẽ xóa bỏ sự chính trị hóa và vũ khí hóa ... và đó là những gì chúng tôi đã làm."

Thay vì bố trí một phần ba số nhân viên FBI ở khu vực DC, Patel đã điều động họ ra khắp đất nước đến nơi tội phạm đang xảy ra. Một tài liệu gần đây của chính quyền Biden mà Giám đốc Tình báo Quốc gia Tulsi Gabbard đã giải mật cho thấy các nguồn lực thực thi pháp luật đã được chuyển cho các hoạt động "phi tội phạm" của những người Công giáo bảo thủ, những người tham dự các cuộc họp hội đồng nhà trường và đánh dấu những người sử dụng các ký hiệu như "2A" và hình ảnh tham chiếu đến Tu chính án thứ hai. FBI đã gửi một bản ghi nhớ cho hơn 1.000 nhân viên trên toàn quốc hướng dẫn họ nhắm mục tiêu vào những người Công giáo bảo thủ.

Chính quyền Trump cũng đã chấm dứt DEI và các biện pháp can thiệp khác mà chính quyền Biden đang thúc đẩy đối với các sở cảnh sát .

Bạn để cho lực lượng thực thi pháp luật bắt giữ tội phạm, khiến chúng gawjo nguy hiểm hơn khi phạm tội và bạn sẽ giảm được tội phạm.

Nhưng còn một lý do khác. Việc trục xuất những người nhập cư bất hợp pháp có thể khiến một số người nhập cư bất hợp pháp ẩn mình để không có nguy cơ bị bắt. Như tờ Wall Street Journal đã lưu ý, “Các hoạt động của ICE đã nhận được rất nhiều sự chú ý, khiến những người nhập cư phải thận trọng hơn, theo các nhân viên và lãnh đạo.”

Kể từ lễ nhậm chức của Tổng thống Trump vào ngày 20 tháng 1 năm 2025, FBI đã tích cực đầu tư hơn 1 triệu giờ hợp tác với ICE, DEA và cảnh sát địa phương để bắt giữ hơn 10.000 người nhập cư bất hợp pháp. Họ đang nhắm vào những người vượt biên thời Biden.

Nhiều người nhập cư bất hợp pháp này có tiền án và nếu họ bớt thời gian phạm tội để giảm nguy cơ bị bắt, điều này có thể có tác động đáng kể đến tỷ lệ tội phạm. Nếu bạn tin vào chính quyền Biden, 9 phần trăm những người nhập cư bất hợp pháp được gọi là "không bị giam giữ" được thả vào Hoa Kỳ là những người có tiền án (662.566 trong số 7,4 triệu người được thả). Con số đó gần như chắc chắn là một sự đánh giá thấp vì những người nhập cư bất hợp pháp "không bị giam giữ" chủ yếu là những người đã tự nguyện ra đầu thú ở biên giới, có lẽ là những người mà chúng ta ít nên quan tâm nhất. Con số này không tính đến 2 triệu người "trốn thoát" mà chúng ta phát hiện khi vượt biên giới nhưng không bắt giữ được trong thời gian chính quyền Biden nắm quyền, cũng như hàng triệu người vô danh mà chúng ta chưa từng thấy vượt biên. Điều này cũng giả định rằng chính quyền Biden không báo cáo đầy đủ về tiền án của họ. Và nhiều quốc gia, chẳng hạn như Venezuela, sẽ không cung cấp thông tin về tiền án của công dân của họ.

Có bằng chứng khác cho thấy nỗ lực trục xuất của Trump đang tạo ra sự khác biệt khi khiến cho những người nhập cư bất hợp pháp phải ẩn náu. Ví dụ, những người nhập cư bất hợp pháp đang rời khỏi lực lượng lao động. Từ tháng 1 năm 2021 đến tháng 1 năm 2025, dưới thời chính quyền Biden, những người lao động sinh ra ở nước ngoài đã lấp đầy khoảng 4,3 triệu việc làm mới được tạo ra, dựa trên dữ liệu của Cục Thống kê Lao động (BLS) từ Khảo sát Dân số Hiện tại (CPS). Tuy nhiên, chỉ trong bốn tháng qua, lực lượng lao động nhập cư đã giảm mạnh 773.000 người — một sự đảo ngược đáng kinh ngạc 18 phần trăm so với mức tăng trưởng đó trong một thời gian ngắn như vậy.

Một tiêu đề trên tờ New York Times vào tháng 3 ghi chú : “Vì lo sợ bị bắt giữ, nhiều người nhập cư đang ở nhà.”

Trong khi các chính sách của Biden cấp giấy phép lao động miễn phí cho nhiều người nhập cư bất hợp pháp, không phải tất cả những người lao động sinh ra ở nước ngoài đều không có giấy tờ. Tuy nhiên, sự suy giảm mạnh, trùng với việc Trump sử dụng hồ sơ IRS và các công cụ khác một cách năng nổ để nhắm vào người nhập cư bất hợp pháp, báo hiệu một tác động rõ ràng. Những người lao động không có giấy tờ đang ẩn mình, với các báo cáo xác nhận rằng họ đang ở nhà để tránh bị trục xuất, đặc biệt là trong các ngành công nghiệp như nông nghiệp và xây dựng. Sự thay đổi đột ngột này nhấn mạnh hiệu quả của các chiến thuật thực thi của Trump trong việc phá vỡ sự tham gia của người nhập cư bất hợp pháp vào thị trường lao động.

Cần phải thận trọng khi thảo luận về những con số này. Hoa Kỳ theo dõi các vụ cố sát/ngộ sát thông qua hai nguồn: dữ liệu FBI từ các sở cảnh sát và dữ liệu CDC từ các giám định y khoa. Các học giả thường tin rằng các báo cáo của giám định y khoa đưa ra số liệu cuối cùng chính xác hơn và những con số này đã khác nhau trong những năm gần đây. Dữ liệu mới nhất của CDC là cho năm 2022 và cho thấy tỷ lệ giết người trừ đi các vụ giết người hợp lý của cảnh sát đạt đỉnh vào năm 2021 và vẫn cao hơn vào năm 2022 so với năm 2020. Trong khi đó, dữ liệu về tỷ lệ giết người theo FBI đạt đỉnh vào năm 2020 và đã giảm hàng năm kể từ đó. Tuy nhiên, tỷ lệ giết người theo FBI năm 2023, dữ liệu hoàn thiện gần đây nhất, vượt quá tỷ lệ trước Covid 2019 (5,75 so với 5,16).

Giảm tội phạm không phải là khoa học hỏa tiễn. Nếu bạn khiến tội phạm gặp nguy hiểm cao hơn để phạm tội, bạn sẽ giảm được tội phạm. Để cảnh sát tập trung vào việc truy bắt tội phạm là vấn đề quan trọng. Không thể bỏ qua việc nghiêm túc xử lý những người nhập cư bất hợp pháp đang phạm tội.

https://thefederalist.com/2025/06/16/as-deportations-rise-the-u-s-is-on-track-for-the-lowest-murder-rate-on-record/

NVV




 

 2025-06-15  

Chính quyền cấp tiến đã chuẩn bị sân khấu cho cuộc bạo loạn ở L.A. 
Các chính sách thất bại của thành phố về tội phạm, kinh tế và trường học gây tổn hại cho người nhập cư nhiều hơn bất kỳ nơi khác.


(Allysia Finley, WSJ, 15/6/2025)

Vào đêm thứ Bảy trước ngày Memorial Day,, hơn 1.000 người vui chơi đã chiếm một nhà kho bỏ hoang ngay phía nam trung tâm thành phố Los Angeles. Khi cảnh sát cố gắng giải tán bữa tiệc bất hợp pháp, những kẻ gây rối đã tràn ra đường phố và phun sơn graffiti lên các doanh nghiệp, xe cảnh sát và tàu điện.

Khi cảnh sát cố gắng khôi phục trật tự, những kẻ phạm pháp đã trở nên hung bạo. Cuối cùng, cảnh sát mặc đồ chống bạo động đã tiến vào và bắn đạn cao su để giải tán đám đông, mặc dù không có vụ bắt giữ nào được thực hiện. "Đó chỉ là sự hỗn loạn. Mọi người đều trở nên điên cuồng", Thị trưởng Karen Bass cho biết. "Chúng ta không thể làm điều này trong thành phố của mình và nó phải bị ngăn chặn".

Hai tuần sau, tình trạng hỗn loạn lại bùng phát khi những kẻ kích động lợi dụng vỏ bọc biểu tình phản đối các cuộc đột kích của Cơ quan Thực thi Di trú và Hải quan để tạo ra hỗn loạn. "Chúng ta sẽ không để cho xảy ra chuyện này", bà Bass đã đăng dòng tweet vào chiều ngày 6 tháng 6 - lần này ám chỉ đến các cuộc đột kích. Những kẻ côn đồ sau đó trở nên hung hăng hơn, phá hoại các tòa nhà liên bang và tấn công các sĩ quan ICE.

Cảnh sát địa phương mất gần một giờ vào tối hôm đó để đáp ứng lời kêu cứu của các sĩ quan bị tấn công. Khi các cuộc biểu tình lan rộng vào thứ Bảy, mặc dù ít bạo lực hơn ngày hôm trước, Tổng thống Trump đã liên bang hóa Lực lượng Vệ binh Quốc gia California để bảo vệ tài sản và nhân sự liên bang.

Bạn có thể hiểu tại sao Thống đốc Gavin Newsom lại tức giận trước lời khẳng định của tổng thống rằng tiểu bang và thành phố không đáng tin cậy để bảo vệ hòa bình. Bản chất con người là dễ bị xúc phạm hơn trước những lời chỉ trích dựa trên sự thật hơn là những lời chỉ trích không dựa trên sự thật. Ông Newsom cáo buộc ông Trump đã thổi bùng lên một tình huống "dễ bùng nổ". Tại sao thành phố lại dễ bùng nổ?

Bởi vì các chính sách cấp tiến của chính quyền, trớ trêu thay lại gây hại nhiều nhất cho người nhập cư, đã tạo ra một ngòi nổ. Nếu ông Newsom và bà Bass quan tâm đến lợi ích của người nhập cư, họ sẽ dọn sạch những con phố vô luật pháp ở Los Angeles, sửa chữa các trường công lập tồi tệ và ngăn chặn họ tấn công vào các doanh nghiệp.

Bắt đầu với an toàn công cộng. Sở Cảnh sát Los Angeles có ít hơn khoảng 1.300 cảnh sát so với một thập kỷ trước—và chỉ bằng khoảng một nửa số cảnh sát tính theo đầu người và ít hơn gần 90% tính theo dặm vuông so với Thành phố New York. Một lực lượng cảnh sát quá tải gần như chắc chắn giải thích tại sao các cảnh sát mất nhiều thời gian như vậy để đáp ứng cuộc gọi từ các cảnh sát ICE.

Hãy đổ lỗi cho các nhà lãnh đạo thành phố. Mùa xuân năm nay, thị trưởng đã đề nghị cắt giảm thêm 400 vị trí cảnh sát để bù vào khoản lỗ ngân sách 800 triệu đô la của thành phố, do chi phí lương hưu tăng vọt và các chi phí kiện tụng. Sở Cảnh sát Los Angeles cũng đã phải vật lộn với tình trạng tinh thần sa sút và tuyển dụng thấp do các chính sách thực thi lỏng lẻo khiến những kẻ vi phạm pháp luật được tự do hành động. Các tội như trộm cắp vặt, phá hoại, hành vi hỗn loạn và xâm nhập trái phép hiếm khi bị truy tố. Có bao nhiêu kẻ bạo loạn có tiền sử cướp bóc doanh nghiệp và phá hoại các tòa nhà mà không bị trừng phạt?

Nhóm tuyển dụng cảnh sát cũng đã thu hẹp cùng với tầng lớp lao động của L.A. khi các gia đình lao động chân tay chuyển đến những nơi có trường học tốt hơn và chi phí sinh hoạt thấp hơn. Quận Los Angeles đã mất khoảng 1,4 triệu người do di cư trong nước kể từ năm 2010, một phần được bù đắp bởi dòng người nhập cư 530.000 người.

Nhưng nhiều người trong số những người nhập cư đó không có đủ trình độ - bằng tốt nghiệp trung học và giấy phép lao động hợp pháp - để phục vụ trong lực lượng cảnh sát của thành phố. Nhiều người nhập cư tìm việc làm như công nhân thời vụ, bồi bàn hoặc nhân viên kho. Nhưng mức lương tối thiểu cao khiến những người lao động thiếu kỹ năng bị mất việc, gây bất lợi cho người nhập cư, người trẻ tuổi và an toàn công cộng.

Mức lương tối thiểu ở L.A. là 17,28 đô la và tiểu bang yêu cầu các nhà hàng thức ăn nhanh phải trả 20 đô la một giờ. Michael Saltsman của Viện Chính sách Việc làm tính toán rằng tỷ lệ thất nghiệp của thanh thiếu niên tại California là 21,2% vào tháng 4—gấp đôi con số trên toàn quốc—và 9,7% đối với người lớn từ 20 đến 24 tuổi, so với mức trung bình 7,2% ở các nơi khác trên cả nước.

Có bao nhiêu kẻ bạo loạn là thanh thiếu niên thất nghiệp hoặc làm việc bán thời gian? Bao nhiêu người đã bị đánh trượt ở các trường công lập của thành phố do công đoàn kiểm soát? Gần một phần ba học sinh tại Khu học chánh thống nhất Los Angeles trong năm học trước đã nghỉ học thường xuyên—được định nghĩa là nghỉ học 1 trong 10 ngày học trở lên—tăng từ 10% vào năm 2018.

Chỉ có 21% học sinh lớp 8 của thành phố đạt điểm thành thạo hoặc cao hơn về môn đọc trong năm ngoái trên Bảng điểm toàn quốc và 19% về môn toán. Điểm số thấp hơn ở người gốc Tây Ban Nha, chiếm ba phần tư số học sinh. Các bậc phụ huynh đang bày tỏ sự không hài lòng với các trường học bằng cách rời đi, khiến số lượng tuyển sinh của quận giảm một phần ba kể từ năm 2010.

Theo dữ liệu của Cục Thống kê, trong khi dân số của Quận Los Angeles đã giảm khoảng 60.000 người kể từ năm 2010, thì số lượng trẻ em dưới 18 tuổi đã giảm khoảng 500.000 người. Sự di cư của dân số là một vấn đề đối với các chính trị gia hoang phí của L.A. vì nguồn tài trợ của liên bang cho các trường học và các chương trình khác nhau dựa trên dân số.

Một người hoài nghi có thể tự hỏi liệu mục tiêu cơ bản của chính sách "nơi trú ẩn" của L.A. - chính sách cấm cơ quan công lực địa phương hợp tác với cơ quan di trú liên bang - có phải là để tăng dân số và nguồn tài trợ của liên bang hay không. Bất kể người nhập cư thường là nạn nhân của những tội phạm nhập cư mà thành phố bảo vệ khỏi bị trục xuất. Các cuộc đột kích của ông Trump có thể quá khắc nghiệt, nhưng các chính sách của đảng Dân chủ lại tàn nhẫn với người nhập cư theo nhiều cách khác.

https://www.wsj.com/opinion/how-progressive-government-set-the-stage-for-the-l-a-riots-california-governance-cfe175d5?st=wUDZ8D

NVV dịch



 

 2025-06-14  

Những điều cần biết về các cuộc biểu tình phản đối Trump 'No Kings' ngày nay trên khắp Hoa Kỳ

(Fox News, 14/6/2025)

Hàng ngàn người dự định ​​sẽ tập hợp tại hàng trăm thành phố trên khắp nước Mỹ vào thứ Bảy để phản đối chính quyền Trump và phản đối cuộc diễu hành quân sự của tổng thống tại Washington, DC để kỷ niệm sinh nhật lần thứ 250 của Quân đội. Hôm nay cũng là Ngày Quốc kỳ (Flag Day), kỷ niệm ngày thông qua quốc kỳ Hoa Kỳ vào ngày 14 tháng 6 năm 1777.

Những người phản đối định hình cuộc biểu tình của họ dưới khẩu hiệu "Không có vua", mô tả đây là "ngày thách thức" chống lại Trump và các đồng minh của ông trong khi những người khác kêu gọi "lật đổ" tổng thống.

Họ nói rằng họ đang bảo vệ nền dân chủ và phản đối những gì họ coi là chế độ độc tài của Trump. 

Một trong những vấn đề chính của họ là các chương trình trục xuất hàng loạt của Trump, mà họ phản đối. Tuần trước, các cuộc biểu tình phản đối chính sách đàn áp nhập cư của Trump đã trở nên bạo lực ở Los Angeles, với việc Trump phải huy động Vệ binh Quốc gia để dập tắt tình trạng hỗn loạn.

Trump sẽ có mặt tại thủ đô của quốc gia này để xem cuộc diễu hành, có sự tham gia của khoảng 6.600 quân nhân và 150 xe quân sự, cùng với các hoạt động tái hiện lịch sử và biểu diễn của các ban nhạc quân đội. Trump muốn cuộc diễu hành thể hiện sức mạnh quân sự và lòng yêu nước của người Mỹ.

* Ai là người tổ chức cuộc biểu tình "Không có vua"?

Một số tổ chức chồng chéo đang tổ chức các cuộc biểu tình, bao gồm Indivisible, một nhóm cấp tiến được thành lập vào năm 2016 sau chiến thắng bầu cử đầu tiên của Trump, Liên minh Tự do Dân sự Hoa Kỳ, và 50501, một nhóm được thành lập vào đầu năm nay để phản ứng với chính quyền thứ hai của Tổng thống Trump. Tên 50501 tượng trưng cho 50 tiểu bang, 50 cuộc biểu tình, một phong trào.

505051 đã tổ chức một số cuộc biểu tình trong năm nay, bao gồm cuộc biểu tình "Hands Off" ngày 5 tháng 4, nêu ra nhiều sự phản đối rộng rãi đối với chính quyền Trump, bao gồm các vấn đề về y tế và quyền tự do dân sự. 

* Tại sao cuộc biểu tình lại được gọi là "No Kings"?

Những người biểu tình miêu tả Tổng thống Trump như một vị vua cai trị bằng quyền lực không bị kiểm soát và phớt lờ luật pháp cũng như phán quyết của tòa án.

"Họ đã thách thức tòa án của chúng ta, trục xuất người Mỹ, bắt cóc người dân ngoài đường phố, tấn công quyền công dân của chúng ta và cắt giảm các dịch vụ của chúng ta", trang web 50501 viết. "Sự tham nhũng đã đi quá xa. Không ngai vàng. Không vương miện. Không vua chúa".

Cuộc diễu hành và mít tinh quan trọng sẽ diễn ra tại Philadelphia, nơi cụm từ "No Kings But Us" là một cụm từ thường thấy trên cờ và biểu ngữ bên ngoài các ngôi nhà. 

Trước đây, nó là biểu tượng phi chính trị, mang tính cách mạng của chế độ chống quân chủ và niềm tự hào của người Mỹ. Gần đây, nó đã được tổ chức 50501 chống Trump áp dụng.  

* Tổng thống Donald Trump đã nói gì về cuộc biểu tình "No Kings"?

Vào thứ năm, Trump đã bác bỏ chủ đề chính của các cuộc biểu tình rằng ông là một vị vua.

"Tôi không cảm thấy mình như một vị vua, tôi phải trải qua địa ngục để được chấp thuận làm những việc đó", Trump nói. "Chúng tôi không phải là vua chút nào, cảm ơn rất nhiều", ông nói thêm.

Trump cho biết bất kỳ người biểu tình nào xuất hiện để phản đối cuộc diễu hành quân sự sẽ phải đối mặt với "một lực lượng rất lớn".

"Những người này ghét đất nước chúng ta, nhưng họ sẽ phải đối mặt với sức mạnh rất lớn."

* Tại sao cuộc biểu tình "No Kings" lại diễn ra vào ngày 14 tháng 6?

Những người biểu tình coi cuộc diễu hành quân sự là sự mở rộng chế độ độc tài của Trump và tìm cách phản đối nó. Họ nói rằng đó là việc sử dụng biểu tượng quân sự một cách chính trị và là sự phô trương sức mạnh trực quan gợi nhớ đến chế độ độc tài.

Họ muốn đối chiếu nó với hình ảnh của họ về một phong trào cơ sở và vạch ra ranh giới rõ ràng giữa các giá trị dân chủ và tính thẩm mỹ độc đoán.

https://www.foxnews.com/us/what-know-about-todays-no-kings-anti-trump-rallies-across-us


NVV dịch





 

 2025-06-13  

Kỹ nghệ biểu tình ngày "No Kings" vào thứ Bảy với 198 tổ chức Dân chủ dàn dựng các cuộc biểu tình

(Asra Q. Nomani, Fox News, 13/6/2025)

Vào đầu giờ tối thứ Ba, khi quân đội Vệ binh Quốc gia đối đầu với những người biểu tình và kẻ bạo loạn trên đường phố Los Angeles, chủ tịch công đoàn giáo viên đầy quyền lực Randi Weingarten đã tổ chức một cuộc họp thị trấn trực tuyến với Thống đốc đảng Dân chủ Kentucky, Andy Beshear, và hai nhà hoạt động chính trị hàng đầu trong đảng Dân chủ, Leah Greenberg, người sáng lập tổ chức phi lợi nhuận chính trị Indivisible, và Mục sư Al Sharpton, người sáng lập một tổ chức phi lợi nhuận chính trị khác, National Action Network. 

Greenberg đã ca ngợi làn sóng biểu tình sắp tới vào thứ Bảy này (14 tháng 6) — được thiết lập để quét qua cả "những khu vực thực sự đỏ của đất nước", được đánh dấu chủ yếu là cử tri Cộng hòa — như một lập trường chống lại Tổng thống Donald Trump. Trong suốt  cuộc gọi, Weingarten đã tươi cười rạng rỡ, phấn khích. Sharpton đã gọi điện bày tỏ sự nhiệt tình của mình về những người có "niềm tin chính trị khác biệt" đoàn kết. Họ đã quảng cáo chiến dịch của thứ Bảy là cuộc biểu tình "#NoKings".

Nhưng điều họ không nêu chi tiết là mạng lưới rộng lớn các tổ chức Dân chủ tài trợ và chỉ đạo cuộc nổi dậy tự phát này.

Với tư cách là tổng biên tập của Pearl Project, một sáng kiến ​​báo chí phi lợi nhuận mà tôi thành lập để vinh danh người bạn và đồng nghiệp của mình, phóng viên tờ Wall Street Journal Daniel Pearl, tôi đã dành hai thập kỷ qua để điều tra cách thức mà hệ tư tưởng, chính trị bản sắc và lòng căm thù giáo phái có thể trở nên bạo lực. Những chiến binh Pakistan cực đoan đã tàn bạo giết hại Danny sau khi bắt cóc anh vào năm 2002 trên đường phố Karachi, Pakistan và coi anh là người Mỹ, người Do Thái và là cháu trai của Israel. Tôi đã cảnh báo về một liên minh bất chính giữa chủ nghĩa cực đoan cánh tả và chủ nghĩa cực đoan Hồi giáo, và giờ đây nó đã trở lại đường phố Hoa Kỳ.

Trong cuốn sách "Woke Army" xuất bản năm 2023, tôi đã ghi chép lại cách liên minh này biến thành mối đe dọa mới bên trong các thể chế của chúng ta, từ giáo dục đại học đến chính trị — biến danh tính và chủ nghĩa hoạt động vì mục đích chính đáng, như nhập cư, thành vũ khí để phá hoại xã hội dân sự. 

Cuộc biểu tình #NoKings là mặt trận mới nhất trong cuộc chiến tuyên truyền này.

Theo nghiên cứu mới của Pearl Project, cuộc biểu tình #NoKings được tổ chức bởi khoảng 198 nhóm, tất cả đều liên kết với Đảng Dân chủ và nhiều nhóm trong số đó tuyên bố được miễn thuế, "phi đảng phái" phi lợi nhuận. Tổng cộng, các nhóm này thu về 2,1 tỷ đô la doanh thu hàng năm. 

Sau đây là danh sách chi tiết 198 "đối tác" được liệt kê trong tài liệu quảng cáo chính thức của cỗ máy tài chính và chính trị đằng sau #NoKings:

    Ba thực thể chính thức của Ủy ban Quốc gia Dân chủ: College Democrats of America, Manhattan Young Democrats và Trụ sở chính của đảng Dân chủ Westside tại Norwalk, California.
    16 ủy ban hành động chính trị của đảng Dân chủ, hay PAC, bao gồm Friends of Bernie Sanders, Progressive Democrats of America và Vote Blue — với khoảng 19,4 triệu đô la chi tiêu cho các ứng cử viên chính trị của đảng Dân chủ.
    18 công đoàn lao động 501(c)(5) liên kết với Đảng Dân chủ, bao gồm tổ chức chính, Liên đoàn Giáo viên Hoa Kỳ, cùng với Công nhân Xe hơi Hoa Kỳ, Công nhân Truyền thông Hoa Kỳ và Nghiệp đoàn Nhân viên Kho bạc Quốc gia, với tổng doanh thu là 1,1 tỷ đô la, phần lớn các khoản đóng góp chính trị của họ dành cho các ứng cử viên Đảng Dân chủ.
    76 tổ chức phi lợi nhuận chính trị 501(c)(4) liên kết với đảng Dân chủ, bao gồm ACLU, Sierra Club, League of Conservation Voters, Working Families Organization Inc., Human Rights Campaign, Planned Parenthood Action Fund và tổ chức chính Indivisible Project, tất cả đều có thêm 734,3 triệu đô la lợi tức.
    47 tổ chức phi lợi nhuận 501(c)(3), bị hạn chế về mặt pháp lý trong việc vận động cho đảng phái, bao gồm các nhóm có vẻ vô hại như Hiệp hội Unitarian Universalist, Hiệp hội Trách nhiệm Hoa Kỳ và Hiệp hội Nhân văn Hoa Kỳ, với 286,7 triệu đô la cho mục đích này.
    38 nhóm liên kết với đảng Dân chủ khác, bao gồm Michigan Resistance Coalition, Families Over Billionaires, 50501, Tax the Greedy Billionaire và Mennonite Action, với số liệu tài chính không được tiết lộ.

Tôi đã công khai nghiên cứu này trong  một cơ sở dữ liệu trực tuyến mà tôi đang xây dựng thành một bách khoa toàn thư kỹ thuật số dễ dàng cho người dùng ngành kỹ nghệ biểu tình, để mọi người, từ phụ huynh đến cảnh sát, đều có thể hiểu được các tổ chức gây ra hỗn loạn từ đường phố đến trường học của chúng ta. 

Tôi đã theo dõi những người biểu tình phản đối Trump kể từ năm 2017 khi #Resistance trở thành từ thông dụng cho các nhà hoạt động như người Mỹ gốc Palestine Linda Sarsour, người dẫn đầu Cuộc diễu hành của phụ nữ chống lại Trump. Kể từ khi Trump nhậm chức vào tháng 1 năm ngoái, tôi đã  điều tra các công ty đứng sau các cuộc biểu tình #TeslaTakedown, #HandsOff và #MayDay đã đánh dấu "resistance 2.0" trong nhiều tháng qua chống lại chính quyền Trump.

Các nhóm này bao gồm một số tổ chức, như Jewish Voice for Peace và MPower Change Action Fund của Sarsour, đại diện cho liên minh bất chính của những người theo chủ nghĩa Hồi giáo và những người theo chủ nghĩa cánh tả đã châm ngòi cho các cuộc biểu tình dữ dội chống lại sự tồn tại của nhà nước Israel, sau các cuộc tấn công của Hamas vào người Israel vào ngày 7 tháng 10 năm 2023. Tôi đã xác định được 1.500 nhóm trong ngành kỹ nghệ biểu tình bài Do Thái.

Chắc chắn rằng, các cuộc biểu tình tuần này và những cuộc biểu tình sắp tới không phải là một "cuộc nổi dậy" tự phát do người dân lãnh đạo.

Đây là cuộc chiến tranh chính trị từ trên xuống, được coi là hoạt động của quần chúng nhưng thực chất là hoạt động chính trị của AstroTurf. 

Ngành kỹ nghệ biểu tình chống Trump rất rộng lớn và sau đây là một số phát hiện bổ sung:

    - Cùng với 198 nhóm đứng sau #NoKings với doanh thu 2,1 tỷ đô la, còn có 267 nhóm khác đang tổ chức các cuộc biểu tình phản đối Trump với doanh thu 1,3 tỷ đô la.
    - Điều đó có nghĩa là tổng cộng có khoảng 465 nhóm liên kết với Đảng Dân chủ với tổng doanh thu là 3,4 tỷ đô la đã tổ chức các cuộc biểu tình chống lại Trump kể từ tháng 1.
    - Các cuộc biểu tình #TeslaTakedown có sự tham gia của khoảng 32 chi nhánh cấp địa phương và cấp tiểu bang của Ủy ban Quốc gia Dân chủ, từ Florida đến California, những người đã nhắm thẳng vào CEO Tesla Elon Musk.

Những tổ chức này không phải là câu lạc bộ đan lát địa phương của bạn. Họ là những người tổ chức biểu tình chuyên nghiệp.

Đối với cuộc biểu tình #NoKings, nhóm "Indivisible Digital Asset Management" đã tập hợp một "thư mục thương hiệu" kỹ thuật số trực tuyến với 29 "tài sản" thương hiệu trong một thư mục được đánh dấu là "Tờ rơi, Biển hiệu biểu tình & Tài liệu in", 25 "tài sản" trong thư mục "Đồ họa", 8 "Mẫu", hai logo, bảng màu thương hiệu gồm bốn màu thương hiệu sống động, phông chữ dễ đọc và "yếu tố thiết kế" hấp dẫn.

Indivisible cũng đã tạo ra một "Bộ công cụ NO KINGS dành cho người chỉ huy (host)" kỹ thuật số dài 12 trang, được chia sẻ trên Google Docs, với "thông điệp", "Chiến thuật huy động NO KINGS", "chương trình sự kiện mẫu" và các mánh lới "thu hút sự chú ý của giới truyền thông". Các mánh lới đó ghi: "Xác định ít nhất 1 thành viên nhóm chịu trách nhiệm kích động đám đông…" Tôi đang đưa nhiều phần khác nhau của cuộc biểu tình được dàn dựng này vào một  thư mục ngành kỹ nghệ biểu tình trực tuyến .

Một số thông điệp mẫu cho các biển báo: "KHÔNG CÓ VUA Ở MỸ!", "Dừng ngay hành vi truy đuổi!" và "Chúng tôi không phải để bán!" Những thông điệp này sẽ được lặp lại trên khắp cả nước.

Các mẫu này đã được sử dụng để tạo ra sản phẩm đồ họa theo khuôn mẫu trên mạng truyền thông xã hội được dàn dựng xung quanh hashtag #NoKings.

Điều quan trọng là, giống như cách các cơ quan truyền thông chính thống xem xét động lực của "chủ nghĩa da trắng thượng đẳng", "chủ nghĩa phát xít" và "MAGA", chúng ta không được ngây thơ về những dòng chảy ý thức hệ thúc đẩy các cuộc biểu tình "cấp tiến" thành bạo lực. 

Một thời gian trước, tờ New York Times đã vạch trần một ông trùm kỹ nghệ giàu có, Neville Roy Singham, vì đã tài trợ và thúc đẩy tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc, và ông ta đã bị buộc tội tài trợ cho nhiều nhóm – Đảng Xã hội chủ nghĩa và Giải phóng, Diễn đàn Nhân dân, Liên minh Giải đáp và CodePink — tham gia vào các cuộc biểu tình đối đầu nhất trong những ngày và tháng gần đây chống lại Israel và Hoa Kỳ. Những nhóm này tự hào tự mô tả mình là các tổ chức xã hội chủ nghĩa, kích động sự bất mãn để thúc đẩy chương trình nghị sự chống chủ nghĩa tư bản, chống Mỹ.

Mặc dù Singham dường như chưa trực tiếp dính dáng đến cuộc biểu tình #NoKings, nhưng DNA về mặt tư tưởng thì giống nhau.

Cuộc biểu tình #NoKings có khả năng là sân chơi tiếp theo cho những kẻ kích động chống ICE, chống Trump. Thật vậy, #ResistTrump, một trong những "đối tác" của cuộc biểu tình hôm thứ Bảy, quảng bá một bộ slide "định hướng" liệt  kê các yếu tố của "bày tỏ sự bất đồng chính kiến" từ "bỏ phiếu đến bạo lực". Trong khi nhóm này tuyên bố thúc đẩy "bất bạo động", thì nó lại bao gồm cả "bạo lực chính trị" như một phần của chuỗi phản đối; chuỗi này là "cuộc nổi loạn có vũ trang", "bạo loạn", "khủng bố" và "nổi loạn".

#ResistTrump phác thảo một "lý thuyết thay đổi" để "loại bỏ hoặc thay thế Trump" và hiện thực hóa một "tương lai không có Trump".

Là một nhà báo điều tra, tôi đưa tin về ngành kỹ nghệ biểu tình và tuyên truyền của nó, bởi vì những cuộc biểu tình này không chỉ là những tuyên bố chính trị. Chúng là những màn trình diễn được dàn dựng và tài trợ tốt—được thiết kế để tạo ra hình ảnh lan truyền, thao túng nhận thức của công chúng và làm mờ ranh giới giữa sự tham gia của công dân và sự kích động ý thức hệ.

Lissa Kenkel, cư dân Quận Fairfax, một nhà nghiên cứu đã giúp tôi thu thập dữ liệu cho cuộc biểu tình #NoKings, đã nghiên cứu các cuộc biểu tình kể từ cuộc tấn công ngày 7 tháng 10 năm 2023 của Hamas tại Israel và bà cho biết: "Điều trớ trêu là các nhóm thúc đẩy cuộc nổi dậy NoKings lại là những nhóm như vậy".

"Những người tài trợ và lãnh đạo cái gọi là phong trào cơ sở này chính là hoàng gia được trao vương miện của thế giới phi lợi nhuận, ngồi trong văn phòng có máy lạnh, hưởng mức lương sáu con số, trong khi khuyến khích người dân thường đốt cháy thành phố của chính họ nhân danh 'cứu nền dân chủ", bà nói. "Đó là sự hỗn loạn được tạo ra, được rao bán như một cuộc cách mạng, bởi những người không thể chịu đựng được năm phút trong đống đổ nát mà họ đang tạo ra".

Sharpton, người sáng lập Mạng lưới Hành động Quốc gia, có trụ sở tại New York, đã kiếm được 648.786 đô la lợi tức hàng năm từ nhóm, theo  hồ sơ khai thuế mới nhất của nhóm. Tại Liên đoàn Giáo viên Hoa Kỳ, Weingarten đã thu về 474.951 đô la, theo hồ sơ khai thuế gần đây nhất của IRS. Tại ACLU, giám đốc điều hành của tổ chức, Anthony Romero, đã thu về 1,3 triệu đô la, theo hồ sơ khai thuế mới nhất của nhóm.

Đây chính là lý do đằng sau những cuộc biểu tình này: các nhà lãnh đạo đảng phái tinh hoa trong các mạng lưới có động cơ ý thức hệ sử dụng mặt nạ công lý xã hội để tiến hành chiến tranh chính trị và văn hóa ở Mỹ. Trong một thời gian quá dài, chúng ta đã đánh giá thấp sức mạnh của chính trị bản sắc kết hợp với ảnh hưởng của thể chế. Đường phố Los Angeles, Chicago và Washington, DC hiện là sân khấu cho những sự thao túng này.

Chúng ta không được để bị lừa. Sự phản đối thực sự xuất phát từ người dân. Đây ư? Đây là những ông vua và bà hoàng của cỗ máy chính trị Dân chủ triệu tập những kẻ tay sai của họ xuống đường để giả vờ làm một cuộc cách mạng nhân dân giả tạo.



https://www.foxnews.com/opinion/asra-nomani-2-1-billion-machine-behind-spontaneous-anti-trump-protests

NVV



 

 2025-06-12  

Lợi ích cuộc biểu tình giảm dần
Một tuần biểu tình nữa chống Trump sẽ chẳng mang lại điều gì cho phe cánh tả.


(Kimberley A. Strasser, WSJ, 12/6/2025)

Người dân Mỹ vào thứ Bảy này sẽ được chiêu đãi “Ngày Không Vua” (No Kings Day). Những người tổ chức gọi đây là “ngày thách thức toàn quốc” với các cuộc biểu tình tại hơn 2.000 thành phố phản đối “chủ nghĩa độc đoán” của Tổng thống Trump. Một khẩu hiệu trung thực hơn: Hãy tham gia vào hành động viển vông mới nhất của chúng tôi, một hành động thậm chí còn có khả năng mang lại lợi ích cho ông Trump hơn những hành động trước đó.

Như tuần này đã diễn ra. "Sự kiện" được lên kế hoạch vào thứ Bảy dựa trên các cuộc biểu tình chuyển thành bạo loạn đã nhấn chìm Los Angeles trong tuần này và đã lan sang các thành phố khác của Hoa Kỳ. Dưới danh nghĩa phản đối chính sách trục xuất "vô nhân đạo" của ông Trump, đám đông đang ném gạch và chai nước đông lạnh vào cảnh sát, phá hủy các doanh nghiệp do người nhập cư làm chủ và chặn những người sử dụng đường cao tốc để đến bệnh viện hoặc đi làm việc. Màn hình TV chiếu liên tục hình ảnh các tòa nhà bị phá hoại, đường phố bốc cháy, cờ Mexico. Không có điều gì trong số này thu hút người Mỹ vào mục tiêu này, thậm chí đến mức những người theo chủ nghĩa vô chính phủ chuyên nghiệp ngày nay cũng có một mục tiêu.

Các quan chức Dân chủ địa phương vẫn theo bản năng phản đối việc liên kết với ông Trump theo bất kỳ cách nào - ngay cả về vấn đề cơ bản về trật tự công cộng - đến nỗi hầu hết đều từ chối thừa nhận hoàn toàn tình trạng vô luật pháp, chứ đừng nói đến việc lên án một cách rõ ràng. Thống đốc Gavin Newsom - đang cạnh tranh với Thống đốc Illinois J.B. Pritzker để giành quyền lãnh đạo phe đối lập với Trump - đã có bài phát biểu dài 8 phút rưỡi trên truyền hình vào thứ Ba. Ngoại trừ một vài câu chỉ trích "vài chục" kẻ bạo loạn có hành vi xấu, toàn bộ bài phát biểu là một lời chỉ trích gay gắt về quyết định "thiếu thận trọng", "gây chấn thương" của tổng thống khi gọi quân tiếp viện liên bang và "cuộc tấn công" vào "nền dân chủ".

Ký ức chính trị thì ngắn ngủi, nhưng không có ký ức nào qua mau hơn ký ức của tập thể đảng Dân chủ. Chúng ta đã làm điều này trong gần một thập kỷ và luôn gây bất lợi cho phe cánh tả. Một cuộc đi bộ ngắn xuống làn đường phản đối: Trong những tháng đầu tiên của nhiệm kỳ tổng thống đầu tiên của ông Trump, "phe phản kháng" đã tổ chức Cuộc diễu hành của phụ nữ, các cuộc biểu tình tại sân bay phản đối lệnh cấm đi lại của ông, các cuộc biểu tình phản đối các dự án đường ống, Ngày không có người Mỹ gốc Latinh (Day Without Latinos), Ngày không có người nhập cư (Day Without Immigrants), Ngày không phải là ngày của tổng thống tôi (Not My President’s Day), Ngày Thứ ba phản đối Trump (Resist Trump Tuesday), các cuộc biểu tình vì quyền của người chuyển giới, Ngày không có phụ nữ (Day Without a Woman), Cuộc diễu hành thuế (Tax March - ngày 15 tháng 4), Cuộc diễu hành vì khoa học (March for Science) và các cuộc biểu tình Ngày quốc tế lao động (May Day protests). Ngoài một vài hình ảnh về những người phụ nữ đội mũ hồng ngộ nghĩnh hú lên bầu trời, bạn có nhớ bất kỳ hình ảnh nào không?

Những hành động này không đạt được bất kỳ mục tiêu nào đã nêu - chúng không khiến Tòa Bạch Ốc của Trump thay đổi một chính sách nào - mặc dù chúng đã chứng minh được hiệu quả trong việc củng cố lòng trung thành với Trump và truyền cảm hứng cho những người Cộng hòa bỏ ngoài tai những lời chỉ trích. Tương tự như các cuộc biểu tình năm 2020. Những gì bắt đầu như sự phản đối hành vi tàn bạo của cảnh sát đã nhanh chóng biến thành đám đông bạo lực phản đối "chủ nghĩa phân biệt chủng tộc có hệ thống" và đòi hỏi "công lý xã hội". Điều này đã không giúp Joe Biden đắc cử; cách xử lý Covid của ông Trump đã làm được điều đó. Nhưng những lực lượng mà các cuộc biểu tình đó giải phóng - chủ nghĩa cấp tiến về văn hóa và kinh tế trở nên điên cuồng - đã đưa ông Trump trở lại chức vụ bốn năm sau đó.

Và những thế lực đó đã đặt nền móng cho Ngày Không Vua thất bại, bị phớt lờ hoặc thậm chí bị nhiều nơi trong nước phẫn nộ. Trong lịch sử lâu dài của các phong trào phản kháng ở Hoa Kỳ, những phong trào thành công nhất đã mang theo một biểu ngữ đạo đức: quyền bầu cử của phụ nữ, quyền công dân, hòa bình ở Việt Nam. Các cuộc biểu tình ngày nay đưa ra một tuyên bố tương tự—rằng ông Trump đang trục xuất người di cư một cách tàn nhẫn, tấn công người lao động, chia cắt các gia đình.

Nhưng chính các chính sách của phe cánh tả—mở cửa biên giới—đã khiến hàng triệu người di cư tràn vào đất nước, khiến người Mỹ không hài lòng với tình trạng hiện tại. Một nghiên cứu của Trung tâm nghiên cứu Pew từ tháng 3 cho thấy 83% người Mỹ cảm thấy rằng “tất cả” hoặc “một số” người nhập cư bất hợp pháp nên bị trục xuất, với mức độ ủng hộ lớn nhất đối với sự trả lại các tội phạm bạo lực, tội phạm phi bạo lực và những người đã đến đất nước trong bốn năm qua. (Số người này giảm đi khi thảo luận về những người di cư có việc làm, con cái hoặc vợ/chồng là người Mỹ.) Đây là di sản của Joe Biden. Một cuộc thăm dò của CBS news/YouGov tuần trước cho thấy 54% chấp thuận các chính sách trục xuất của ông Trump—93% trong số những người Cộng hòa.

Trong mọi trường hợp, lịch sử, thông điệp và chiến thuật của những người biểu tình đang che khuất mọi tuyên bố đạo đức. Mười năm sau sự nghiệp chính trị của ông Trump, điều này trông giống và cảm thấy giống như bất kỳ cuộc biểu tình nào khác chống lại ông Trump—tức là giống như một khoảnh khắc đảng phái mà thôi. Xem bài phát biểu của Newsom. Và sau 10 năm, phong trào phản đối (đọc là “bạo loạn”) đã trở nên quá cực đoan và có tổ chức, không giải quyết bằng biểu tình hòa bình, và mọi “hành động” ngày nay sẽ được coi như bạo lực và sự phá hoại, chứ không phải chỉ là sự bất mãn.

Vấn đề lớn hơn đối với đảng Dân chủ là gì? Đối với quá nhiều người Mỹ mệt mỏi, họ vẫn cảm thấy rằng phản đối là tất cả những gì phe cánh tả có. Việc giậm chân tại chỗ không đi kèm với các kế hoạch nghiêm túc về cải cách nhập cư, hoặc hợp tác với với đảng Cộng hòa về một con đường phía trước, hoặc một cuộc thảo luận, hoặc hối tiếc về những sai lầm dẫn đến thất bại của họ vào tháng 11 năm ngoái. Tất cả chỉ là sự phẫn nộ.

Quy luật lợi nhuận giảm dần cho rằng việc tăng một yếu tố sản xuất trong khi giữ nguyên mọi thứ khác chắc chắn sẽ làm giảm lợi nhuận. Đảng Dân chủ từ lâu đã đạt được mức sản lượng bằng không từ các cuộc biểu tình của họ và tiếp tục đào hố. Cho đến khi đảng nhận ra—và phá vỡ—vòng luẩn quẩn này, họ sẽ để lại cho ông Trump quyền lực chính trị.


https://www.wsj.com/opinion/diminishing-protest-returns-los-angeles-no-kings-day-newsom-trump-immigration-deport-98c9888c?st=FStkJM
 

NVV 

 2025-06-12  

Làm thay đổi cán cân công lý: Tại sao nhiều vụ kiện chống lại Trump lại được xét xử bởi các thẩm phán do đảng Dân chủ bổ nhiệm

(Benjamin Weingarten, RealClearInvestigations, 12/6/2025)

Khi chính quyền Trump phải đối mặt với sự phản kháng mạnh mẽ tại tòa án, bao gồm một làn sóng lệnh cấm chưa từng có trên toàn quốc nhằm ngăn chặn các chính sách của chính quyền, một số người cho rằng những người đối lập với ông đang làm thay đổi cán cân công lý bằng cách chọn lọc đưa các vụ kiện của họ lên các tòa án thiện cảm trong một hoạt động được gọi là "mua tòa" (forum shopping). Họ lưu ý rằng ba phần tư số thẩm phán tòa án cấp dưới đã chặn các chính sách của Trump đều do đảng Dân chủ bổ nhiệm.

Tuy nhiên, việc gian lận hệ thống tư pháp liên bang khó hơn bạn nghĩ vì nguyên đơn đưa vụ việc ra tòa án thay vì thẩm phán. Hầu hết các tòa án liên bang đều có sự kết hợp giữa các thẩm phán do đảng Dân chủ và Cộng hòa bổ nhiệm. Mục tiêu của nguyên đơn trong việc mua tòa là đưa kiện của họ ra tòa tại một quận mà họ có nhiều khả năng nhận được sự đồng cảm của thẩm phán – lý tưởng nhất là quận này cũng sẽ bao gồm một tòa phúc thẩm có nhiều thẩm phán cùng quan điểm.

Để xem liệu những đối thủ của Trump có tham gia vào việc mua tòa hay không, RealClearInvestigations đã phân tích 350 vụ kiện chống lại chính quyền. Chúng tôi phát hiện ra rằng nguyên đơn đã đưa 80% các vụ kiện đó ra trước chỉ 11 trong số 91 tòa án quận của quốc gia . Trong khi các tổng thống đảng Dân chủ đã bổ nhiệm khoảng 60% tổng số thẩm phán tại vị ở tòa án quận, thì 11 tòa án này đều có số thẩm phán được đảng Dân chủ bổ nhiệm thậm chí còn cao hơn tất cả. Tại một số địa điểm này, những người thách thức chính quyền gần như chắc chắn rằng một thẩm phán do Joe Biden, Barack Obama hoặc Bill Clinton lựa chọn sẽ chủ tọa vụ kiện của họ.

Phân tích 350 trường hợp này, bao gồm tất cả các trường hợp được xác định trong các công cụ theo dõi tố tụng phổ biến và nghiên cứu độc lập của RCI tính đến tuần này, củng cố cho tuyên bố rằng những người kiện tụng chống Trump có thể có chiến lược đệ đơn kiện lên tòa án nơi họ có nhiều khả năng nhận được phán quyết có lợi - một hành vi vừa bị cả hai đảng Dân chủ và Cộng hòa chỉ trích.

RCI cũng phân tích ba chục vụ án mà trong đó các thẩm phán áp đặt sự kiềm chế cực đoan nhất đối với chính quyền Trump bằng cách ban hành lệnh cấm toàn quốc hoặc phổ quát – cấm chính quyền thực thi chính sách của mình không chỉ đối với bên đưa ra vụ kiện mà còn đối với bất kỳ ai, ở mọi nơi. Phân tích cho thấy những lệnh cấm này xuất hiện không cân xứng từ các tòa án thiên về đảng Dân chủ, nơi nguyên đơn đã đưa ra phần lớn các vụ kiện, và các thẩm phán do đảng Dân chủ bổ nhiệm có trách nhiệm áp đảo trong việc ra lệnh cho họ.

Điều này phù hợp với các phân tích khác chỉ ra rằng các thẩm phán do đảng Dân chủ bổ nhiệm đã đưa ra phần lớn các phán quyết bất lợi chống lại chính quyền Trump.

Những người chỉ trích Trump lưu ý rằng các thẩm phán do đảng Cộng hòa bổ nhiệm cũng đã ra phán quyết chống lại chính quyền. Họ cho rằng tòa án đã dừng các chính sách của Trump ở quy mô chưa từng có vì sự vượt quá thẩm quyền chưa từng có của chính quyền ông.

Tuy nhiên, bằng chứng cho thấy các vụ kiện chống Trump được sử dụng để cản trở các chính sách trong nhiều lĩnh vực, từ nhập cư đến DEI và nhà nước hành chính, phần lớn đều được đưa ra tòa án mà thoạt nhìn có vẻ không thân thiện. Nguyên đơn đã đưa ra khoảng 60% trong số tất cả các vụ kiện chống lại Trump tại ba tòa án quận với số lượng thẩm phán tại vị nhiều nhất do các tổng thống Dân chủ bổ nhiệm là: Quận Columbia, Massachusetts và Maryland.

Nguyên đơn đã nộp 41% trong tổng số các vụ việc mà RCI xác định – tổng cộng là 143 vụ – tại Tòa án Quận DC, nơi các tổng thống đảng Dân chủ đã bổ nhiệm 73% thẩm phán đang tại nhiệm.

Vì chính quyền liên bang nằm trong phạm vi thẩm quyền của mình, nên không có gì ngạc nhiên khi các nguyên đơn sẽ đưa vụ kiện ra Quận DC một cách không cân xứng. Tuy nhiên, một số người bên cánh hữu coi tòa án là thù địch với Tổng thống Trump. Tòa án bao gồm một số thẩm phán nổi tiếng – bao gồm Chánh án Jeb Boasberg, Tanya Chutkan và Beryl Howell – những người có tiền sử đưa ra phán quyết bất lợi chống lại tổng thống và một số người thân tín của ông, bao gồm Steve Bannon, Michael Flynn và Peter Navarro. Tòa án cũng đã tiến hành các phiên tòa ngày 6 tháng 1.

Sau Tòa án Quận DC, các nguyên đơn đã đưa hầu hết các vụ kiện ra Tòa án Quận Massachusetts và Maryland, nơi có số thẩm phán đang tại vị được 90% hoặc hơn do đảng Dân chủ bổ nhiệm.

Cuộc đụng độ giữa tòa án và tổng thống ngày càng trở nên căng thẳng hơn khi Trump và các đồng minh của ông công khai chỉ trích một số phán quyết, trong đó một số thành viên Quốc hội kêu gọi luận tội các thẩm phán đã ban hành các phán quyết đó.

Phân tích của RCI có một số sắc thái.

Mặc dù tòa án quận thường phân công các vụ án một cách ngẫu nhiên, nhưng mỗi tòa án đều có thông lệ riêng để phân chia các vụ án.

Ngoài ra, nhóm thẩm phán có thể xét xử những vụ án như vậy vượt quá số gần 680 thẩm phán chính trị của tòa án quận, để bao gồm thêm hàng trăm thẩm phán lâu năm, 65 tuổi trở lên, những người đã đạt được vị thế cao cấp và làm việc bán thời gian. Vào năm 2024, những thẩm phán như vậy đã chủ trì 25% tổng số phiên tòa đã hoàn thành.

Một số tòa án quận mà nguyên đơn đã đệ đơn kiện Trump có tỷ lệ đáng kể các thẩm phán do đảng Cộng hòa bổ nhiệm ở vị thế cao cấp. Ví dụ, tại Quận phía Tây của Washington, nơi nguyên đơn đã đệ đơn kiện 14 vụ, các tổng thống đảng Dân chủ đã bổ nhiệm tất cả bảy thẩm phán đang tại vị. Nhưng 11 thẩm phán khác trong quận đó đã có vị thế cao cấp, tám người trong số họ được bổ nhiệm bởi George W. Bush hoặc Ronald Reagan.

Hai thẩm phán như vậy đã ban hành lệnh cấm phổ quát trong các vụ kiện thách thức các chính sách của Tổng thống Trump. Trong vụ Shilling kiện Hoa Kỳ , Thẩm phán Tòa án liên bang cấp cao Benjamin H. Settle, người được Bush bổ nhiệm, đã ra lệnh cấm sơ bộ cấm chính quyền thực hiện sắc lệnh hành pháp "Ưu tiên sự xuất sắc và sẵn sàng của quân đội", trong đó phát hiện ra rằng chứng rối loạn nhận dạng giới tính được cho là không đủ điều kiện đối với những người trong lực lượng vũ trang. Và trong vụ Washington kiện Trump, Thẩm phán Tòa án cấp cao John C. Coughenour do Reagan bổ nhiệm đã ban hành lệnh cấm toàn quốc dưới hình thức lệnh cấm tạm thời cấm chính quyền thực hiện sắc lệnh hành pháp "Bảo vệ Ý nghĩa và Giá trị của Quyền công dân Hoa Kỳ" (Protecting the Meaning and Value of American Citizenship), sắc lệnh này sẽ hạn chế việc thực hành quyền công dân theo quyền bẩm sinh.

Tuy nhiên, trong gần 40 trường hợp mà RCI xác định trong đó thẩm phán đã ban hành lệnh phổ quát, các tổng thống đảng Dân chủ đã bổ nhiệm hơn 4/5 số thẩm phán người chủ tọa.

Cả chính quyền Dân chủ và Cộng hòa đều phải đối mặt với những thách thức từ nguyên đơn tại tòa án được cho là có thiện chí với nguyên đơn.

Vào năm 2022, các nguyên đơn đã kiện Cơ quan Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Biden về việc chấp thuận thuốc phá thai mifepristone tại tòa án liên bang ở Amarillo, Texas. Tỷ lệ cược nghiêng hẳn về phía họ rằng vụ kiện sẽ được đưa ra trước thẩm phán chủ tọa duy nhất tại đó, dựa trên cách Tòa án Quận cho Quận phía Bắc Texas phân công các vụ án. Vị thẩm phán, một người phản đối phá thai, đã ban hành lệnh cấm trên toàn quốc để dừng chính sách này.

Tòa án Texas, cùng với một số tòa án khác, thường phân công các vụ án cho các ban – hoặc tiểu ban – có thể khiến một thẩm phán duy nhất xử lý hơn 50% các vụ án. Các thẩm phán ở tiểu bang đó được cho là đã ban hành lệnh cấm “các chương trình nhập cư, quyền của người chuyển giới và các chính sách lao động từ thời Obama”, tờ New York Times đưa tin vào năm ngoái, điều mà đảng Dân chủ coi là bằng chứng của việc mua tòa.

Than thở về thông lệ của Quận phía Bắc Texas, vào tháng 4 năm 2023, Lãnh đạo phe đa số tại Thượng viện khi đó là Chuck Schumer (DN.Y.) đã viết thư cho thẩm phán trưởng của quận này yêu cầu quận này nên phân công ngẫu nhiên các vụ án.

“Hiện tại, một luật liên bang cho phép mỗi tòa án quận tự quyết định cách phân công các vụ án. Điều này mang lại cho tòa án sự linh hoạt để giải quyết các trường hợp cá nhân trong quận của họ và giữa các thẩm phán của họ. Nhưng nếu sự linh hoạt đó tiếp tục cho phép các bên tranh tụng tự tay lựa chọn thẩm phán mà họ ưa thích và đảm bảo hiệu quả kết quả mà họ ưa thích, Quốc hội sẽ xem xét các yêu cầu mang tính quy định hơn”, Thượng nghị sĩ Schumer cảnh báo.

Năm ngoái, Hội đồng Tư pháp Hoa Kỳ, cơ quan hoạch định chính sách cho ngành tư pháp liên bang, đã ban hành hướng dẫn khuyến khích việc phân công ngẫu nhiên các vụ án trên toàn quận. Việc hướng dẫn đó không mang tính ràng buộc cho thấy quan điểm của Thượng nghị sĩ Schumer – một quan điểm mà đảng Cộng hòa hiện đang nhấn mạnh – rằng Quốc hội cuối cùng kiểm soát các tòa án theo Điều III.

Để đạt được mục đích đó, các nhà lập pháp liên bang, đôi khi trên cơ sở lưỡng đảng, đã đưa ra luật để hạn chế tình trạng mua bán tòa – nhưng không có hiệu quả.

Việc các thẩm phán tòa án quận ngày càng sẵn sàng cung cấp biện pháp cứu trợ toàn diện (cho nguyên đơn) - bắt đầu từ chính quyền Trump đầu tiên - chỉ càng khuyến khích những người muốn cản trở chương trình nghị sự của tổng thống thực hiện hành động này.

Khi Tòa án Tối cao chuẩn bị ra phán quyết trong vài tuần tới về tính hợp pháp của lệnh phổ quát, một ý kiến ​​hạn chế biện pháp khắc phục đó có thể làm giảm tác động của việc mua tòa.

https://www.realclearinvestigations.com/articles/2025/06/12/tipping_the_scales_why_so_many_cases_against_trump_are_heard_by_democrat-appointed_judges_1116070.html
 

NVV