2025-06-30  

Chúng ta vẫn có một nền tư pháp đế quốc, nhưng Trump vẫn tiếp tục thực hiện sự kiềm chế cực độ

(Margot Cleveland, The Federalist, 30/6/2025)

“'Mọi người', từ Tổng thống trở xuống, đều bị ràng buộc bởi luật pháp.' Điều đó cũng đúng với các thẩm phán,” Tòa án Tối cao tuyên bố vào tuần trước khi cáo buộc một số thẩm phán tòa án cấp dưới đã sai khi ban hành lệnh cấm trên toàn quốc trong các vụ kiện chống lệnh hành pháp về quyền công dân theo nơi sinh của Donald Trump. Phán quyết hôm thứ Sáu của Tòa án Tối cao trong vụ Trump kiện CASA, Inc. đại diện cho sự kiềm chế gần đây nhất của tòa án cấp cao đối với cái mà họ gọi là "hệ thống tư pháp đế quốc". Tuy nhiên, có vẻ như vẫn chưa thấy sự chấm dứt của các tòa án cấp dưới ban hành lệnh cấm vô luật pháp đối với Chính quyền Trump.

Tòa án Tối cao — hay cụ thể hơn là Chánh án John Roberts — phải chịu nhiều trách nhiệm vì đã cho phép tư pháp làm đảo chính. Vào đầu nhiệm kỳ thứ hai của Chính quyền Trump, khi các thẩm phán tòa án quận đơn lẻ bắt đầu tự phong mình là Vua (hoặc Nữ hoàng) của Hiến pháp, thay vì mạnh mẽ ngăn chặn tình trạng vô luật pháp của các tòa án cấp dưới, Thẩm phán Roberts đã chỉ đạo tòa án cấp cao đưa ra những sửa chữa nhẹ nhàng. 

Ví dụ, hãy xem xét lệnh cấm trong vụ Bộ Ngoại giao kiện Liên minh ủng hộ vắc-xin phòng chống AIDS. Trong vụ đó, một số doanh nghiệp và tổ chức phi vụ lợi của Hoa Kỳ nhận được tài trợ từ Bộ Ngoại giao và USAID đã kiện Chính quyền Trump, tuyên bố rằng việc tạm dừng tài trợ là bất hợp pháp. Một thẩm phán tòa án quận đã ban hành lệnh cấm, ra lệnh cho Chính quyền Trump không được tạm dừng tài trợ. Sau đó, khi các khoản thanh toán không khởi động lại đủ nhanh theo ý muốn của thẩm phán, ông đã ra lệnh cho chính phủ trả khoảng 2 tỷ đô la tiền của người nộp thuế trong vòng 36 giờ.

Chính quyền Trump đã tìm cách hoãn lại từ Tòa án Tối cao, lập luận rằng tòa án cấp dưới không có thẩm quyền để ra lệnh cho chính phủ trả tiền trợ cấp. Chánh án Roberts đã đưa ra lệnh hoãn hành chính, nhưng sau khi thời hạn 36 giờ để trả tiền trợ cấp hết hạn, thay vì nói rằng tòa án không có thẩm quyền, Tòa án tối cao lưu ý rằng vì thời hạn đã trôi qua, nên không cần phải giải quyết lệnh bị kháng cáo. Tuy nhiên, Tòa án Tối cao cũng yêu cầu tòa án cấp dưới "làm rõ những nghĩa vụ mà Chính phủ phải thực hiện để tuân thủ lệnh cấm tạm thời, với sự cân nhắc thích đáng đến tính khả thi của bất kỳ mốc thời gian tuân thủ nào" — một sự khiển trách ngầm đối với lệnh trước đó của tòa.

Thẩm phán Samuel Alito, cùng với ba thẩm phán khác, đã phản đối quan điểm này, ông viết:

“Liệu một thẩm phán tòa án quận duy nhất có thể không có thẩm quyền và quyền lực không bị kiểm soát để buộc Chính phủ Hoa Kỳ phải trả (và có thể mất mãi mãi) 2 tỷ đô la tiền thuế của người dân không? Câu trả lời cho câu hỏi đó phải là một câu trả lời dứt khoát là 'Không', nhưng phần lớn Tòa án này dường như nghĩ khác. Tôi rất sửng sốt.”

Bầu cử có hậu quả và ý kiến ​​tư pháp cũng vậy. Và việc Tòa án Tối cao từ chối siết chặt lệnh vô luật pháp của tòa án quận đã khuyến khích các thẩm phán dùng tư pháp để hoạt động (chính trị) được các luật sư nguyên đơn lựa chọn nhằm ngăn chặn chương trình nghị sự American First của tổng thống.

Suy cho cùng, các thẩm phán đế quốc không phải đối mặt với hậu quả thực tế nào. Với Quốc hội chia rẽ sít sao, họ sẽ không bị luận tội. Và việc đảo ngược (phán quyết) không phải trả giá cho các thẩm phán: Họ không thể bị kết tội coi thường. Việc đổ lỗi cũng không hiệu quả, vì các thẩm phán thừa nhận rằng hệ tư tưởng, chứ không phải năng lực trí tuệ, đang thúc đẩy quyết định của họ, vì vậy họ không coi việc bị lật ngược (phán quyết) là một vết nhơ trong hồ sơ tư pháp của họ — đặc biệt là khi xét đến những lời khen ngợi mà họ nhận được từ các chính trị gia, chuyên gia và công chúng chống Trump.

Môi trường không có hậu quả này, cùng với sự do dự của Tòa án Tối cao, giải thích tại sao các tòa án cấp dưới không những tiếp tục ban hành các lệnh vô luật pháp mà trong một số trường hợp, còn bỏ qua các phán quyết do tòa phúc thẩm đưa ra, bao gồm cả Tòa án Tối cao. 

Trên mặt trận trật tự vô luật pháp, một ví dụ rõ ràng tồn tại trong lệnh giữ nguyên trạng (standing order) ngày 21 tháng 5 năm 2025 do Tòa án Liên bang của Quận Maryland ban hành, chỉ đạo thư ký tự động ban hành lệnh cấm (injunction) đối với Chính quyền Trump, cấm việc loại bỏ hoặc thay đổi tình trạng pháp lý của bất kỳ người nước ngoài nào bị giam giữ tại Maryland đã nộp đơn xin bảo vệ. Lệnh standing order đó cấp injunction tự động, ngay cả trong trường hợp tòa án quận không có thẩm quyền hoặc các khiếu nại là viển vông. 

Trên thực tế, standing order của tòa án quận là vô luật trắng trợn đến mức tuần trước, Chính quyền Trump đã kiện tất cả 15 thẩm phán liên bang tại Quận Maryland, lập luận rằng việc các thẩm phán ban hành standing order là vi phạm luật liên bang về lệnh cấm (injunction) và giới hạn mà Quốc hội đặt ra đối với thẩm quyền của tòa án cấp dưới trong các vụ án nhập cư. Vụ kiện không chính thống của Chính quyền Trump nêu bật mức độ bất lực của tổng thống khi phải đối mặt với một hệ thống tư pháp trở nên hỗn loạn.

Vụ kiện đó cũng biểu hiện nỗ lực của tổng thống trong thế tấn công, với Chính quyền Trump, cho đến nay, buộc phải bảo vệ hơn 100 vụ kiện. Và bất chấp sự bất hợp pháp rõ ràng của nhiều lệnh của tòa án cấp dưới, tổng thống vẫn cam kết tuân thủ các lệnh vô luật pháp, cho đến khi ông thành công trong việc xin hoãn từ tòa phúc thẩm hoặc Tòa án Tối cao.

Tuy nhiên, một số thẩm phán tòa án cấp thấp đã chứng minh rằng họ không thể sửa chữa được, phớt lờ các quyết định của tòa phúc thẩm và tiếp tục ra lệnh cấm Chính quyền Trump ngay cả sau khi tổng thống đã thắng kiện trong quá trình kháng cáo. Ví dụ, một thẩm phán tòa án liên bang tại Maryland đã ra lệnh phục chức cho ba Ủy viên của Ủy ban An toàn Sản phẩm Tiêu dùng (CPSC), những người mà Tổng thống Trump đã sa thải. Thẩm phán liên bang Maryland đã ra lệnh phục chức cho họ mặc dù Tòa án Tối cao gần đây đã hoãn các lệnh tương tự phục chức cho các Thành viên của Ban Bảo vệ Hệ thống Công trạng (MSPB) và Ban Quan hệ Lao động Quốc gia (NLRB), những người mà tổng thống đã sa thải.

Chính quyền Trump hiện đang tìm cách hoãn việc phục chức cho các Ủy viên CPSC, nhưng trong khi đó, các ủy viên bị Tổng thống sa thải đang gây náo loạn CPSC bằng cách sa thải những nhân viên mới được tuyển dụng và đảo ngược các quyết định mà những người thay thế do Trump bổ nhiệm đã đưa ra.

Tuần trước cũng chứng kiến ​​một thẩm phán tòa án liên bang khác ra lệnh trái ngược với quyết định của Tòa án Tối cao chỉ mới ra đời cách đây vài giờ. Trong vụ DHS kiện DVD, Tòa án Tối cao đã đình chỉ lệnh của tòa án cấp dưới cấm DHS trục xuất người nước ngoài đến các quốc gia thứ ba, trừ khi tuân thủ các thủ tục chi tiết. Vài giờ sau khi Tòa án Tối cao đình hoãn lệnh đó, tòa án quận đã ra lệnh tuyên bố quyết định của Tòa án Tối cao không liên quan đến lệnh riêng của tòa án thi hành lệnh đó.

Thay vì phớt lờ lệnh vô luật của tòa án cấp dưới, Chính quyền Trump đã yêu cầu Tòa án Tối cao làm rõ quyết định của mình để làm rõ rằng vì đã hoãn lệnh của tòa án cấp dưới nên thẩm phán không thể thực thi lệnh hoãn đó. Đã gần một tuần trôi qua và Tòa án Tối cao vẫn chưa ra phán quyết về động thái của tổng thống, khiến Chính quyền Trump không thể trục xuất những người nước ngoài bất hợp pháp được bảo vệ bởi lệnh của tòa án quận sang các nước thứ ba mà không có nguy cơ bị coi thường.

Trong khi tổng thống đã nỗ lực hết sức để tuân thủ ngay cả những quyết định vô lý nhất của tòa án cấp dưới, một số tòa án quận vẫn phát hiện ra rằng Chính quyền Trump đã vi phạm nhiều lệnh khác nhau. Ví dụ, Thẩm phán James Boasberg phát hiện ra rằng có lý do chính đáng khiến Chính quyền Trump phạm tội coi thường tòa án trong vụ án kẻ nhập cư JGG kiện Trump. Trong các vụ án khác, thay vì xét xử tội coi thường, các thẩm phán đã ban hành thêm các lệnh để thực thi các lệnh đã ban hành trước đó. Ví dụ, trong vụ Pacito kiện Trump , một thẩm phán liên bang tại tiểu bang Washington đã ban hành lệnh buộc thi hành, chỉ đạo Chính quyền Trump xử lý hơn một trăm người nhập cư.

Việc chỉ đạo vi mô của ngành tư pháp đối với nhánh hành pháp có vẻ chắc chắn sẽ tiếp tục, nhưng người ta phải tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu Trump quyết định rằng ông đã không còn phải tuân theo các lệnh vô luật pháp của tòa án quận — biến nhánh hành pháp thành cơ quan kiểm soát ngành tư pháp đế quốc. Làm sao các tòa án có thể buộc Chính quyền Trump vào tội coi thường tòa án?

Phạt tiền và bỏ tù là những hậu quả điển hình cho hành vi coi thường, nhưng ai sẽ bị phạt tiền hoặc bị bắt? Thẩm phán Boasberg dường như nghĩ rằng ông có thể tìm ra người chịu trách nhiệm bằng cách thẩm vấn các viên chức chính quyền Trump để tìm hiểu xem ai đã đưa ra các chỉ thị cụ thể mà thẩm phán liên bang kết luận là vi phạm lệnh không trục xuất người nước ngoài đến El Salvador của ông. Tuy nhiên, giao tiếp giữa các luật sư và khách hàng của họ, cũng như giữa Tổng thống và các cố vấn của ông, đều được bảo mật.

Các thẩm phán biết rõ điều đó và chắc chắn không thấy cách thực tế nào để thực thi lệnh của họ hoặc buộc tội coi thường cho Chính quyền Trump. Nhưng họ cũng biết rằng cảnh tượng buộc tội Chính quyền Trump coi thường tòa sẽ gây tổn hại cho tổng thống. 

Tuy nhiên, điều mà các thẩm phán vẫn chưa nhận ra là sự vô luật pháp của chính họ đang hủy hoại danh tiếng của tòa án. Và việc người Mỹ bắt đầu coi thường các thẩm phán, là hậu quả tồi tệ hơn nhiều — đối với cả tòa án và đất nước chúng ta.

https://thefederalist.com/2025/06/30/we-still-have-an-imperial-judiciary-yet-trump-continues-to-exercise-extreme-restraint/

NVV dịch




 

 2025-07-01  

Tại sao Thẩm phán Jackson lại là một người không giống ai tại Tòa án Tối cao

(William Shipley, Fox News, 1/7/2025)

Trong những ngày gần đây, có rất nhiều bài viết về cuộc khẩu chiến giữa các thẩm phán Tòa án Tối cao, Amy Coney Barrett và Ketanji Brown-Jackson, trong vụ Trump kiện Casa, Inc. , liên quan đến lệnh cấm về quyền công dân theo nơi sinh.

Nhưng như tôi đã chỉ ra trong một bài đăng trên X vào sáng thứ sáu, quyết định của Barrett được viết thay mặt cho chính bà và năm thẩm phán khác trong phe đa số. Thực tế là Barrett được chánh án giao cho ý kiến ​​này (thẩm phán trưởng quyết định ai viết ý kiến ​​khi ông bỏ phiếu với phe đa số) là một tín hiệu cho thấy năm thẩm phán khác đã để bà tự do viết về Jackson. Một đòn giáng không thương tiếc như vậy vào thẩm phán cấp dưới nhất với quan điểm hoàn toàn khác về chức năng tư pháp sẽ được viết theo một cách khác nhiều nếu nó đến từ một trong năm thẩm phán khác trong phe bảo thủ của Tòa án.

Nhưng nó đến từ một thẩm phán nữ khác, người chỉ có hai nhiệm kỳ tại Tòa án hơn Jackson, đó là cách nhẹ nhàng nhất để đưa ra lời khiển trách mà ý kiến ​​của đa số đại diện. Nhưng ngôn ngữ không hề nhẹ nhàng, và quan điểm không hề tế nhị. 

Nếu Jackson có vẻ không phù hợp với mình, thì có lý do. Đã có nhiều con đường sự nghiệp mà các thẩm phán được bổ nhiệm vào Tòa án Tối cao theo đuổi. Nhưng khá hiếm khi có người được bổ nhiệm vào Tòa án Tối cao mà không có kinh nghiệm có ý nghĩa ở cấp tòa phúc thẩm, như trường hợp của Jackson.

Thẩm phán Elena Kagan đã có một lộ trình rất khác với Tòa án Tối cao, chủ yếu thông qua học thuật. Tuy nhiên, trước khi gia nhập tòa án, bà đã phục vụ ở nhiều vị trí khác nhau của Bộ Tư Pháp trong chính quyền Clinton và với tư cách là tổng cố vấn liên bang dưới thời Tổng thống Obama. Tổng cố vấn tranh luận các vụ án thay mặt cho chính phủ trước Tòa án Tối cao. Kagan cũng đã viết nhiều về các vấn đề pháp lý trong chín năm bà làm giáo sư và trưởng khoa tại Trường Luật Harvard.

Một trường hợp ngoại lệ khác là Thẩm phán Lewis Powell, người gia nhập Tòa án vào năm 1972 trực tiếp từ một công ty luật lớn, nơi ông đã hành nghề luật doanh nghiệp trong 35 năm, chưa từng là thẩm phán tại bất kỳ tòa án nào ở bất kỳ cấp độ nào. 

Jackson không gia nhập Tòa án mà không có kinh nghiệm làm thẩm phán như trường hợp của Thẩm phán Kagan và Powell. Nhưng kinh nghiệm tư pháp mà bà có không nhất thiết dựa trên lý trí diễn ra tại Tòa án Tối cao.

Jackson đã có một sự nghiệp học thuật xuất sắc, tốt nghiệp cả Đại học Harvard và Trường Luật Harvard với bằng danh dự. Trong 17 năm giữa Trường Luật Harvard và lần đầu tiên được bổ nhiệm làm thẩm phán, bà đã có một số vị trí đáng chú ý trong nhiều doanh nghiệp pháp lý khác nhau, bao gồm 5 năm làm thành viên của Ủy ban Tuyên án Liên bang (U.S. Sentencing Commission). Jackson cũng từng là trợ lý luật sư biện hộ liên bang tại Quận Columbia trong ba năm, trong thời gian đó bà đã đạt được thành công với tư cách là luật sư xét xử.

Lần bổ nhiệm tư pháp đầu tiên của bà là vào Tòa án Quận Liên bang cho Quận Columbia vào năm 2014, nơi bà giữ chức thẩm phán quận trong bảy năm. Vào tháng 6 năm 2021, sau khi Tổng thống Biden đề cử, Jackson đã được chuẩn thuận thay thế Merrick Garland tại Tòa Phúc thẩm cho Quận Columbia.

Nhưng chỉ tám tháng sau, Biden đã chỉ định bà thay thế Thẩm phán Stephen Breyer sắp nghỉ hưu tại Tòa án Tối cao. Trong tám tháng tại Tòa Phúc thẩm, Thẩm phán Jackson chỉ viết hai ý kiến. 

Thực tế là Biden đã đề cử một thẩm phán tòa án quận vào một ghế tại Tòa án Tối cao gồm chín thẩm phán, những người quyết định các vụ án bằng cách bỏ phiếu đa số. 

Tòa án quận là nơi bắt đầu các vụ án liên bang – nơi "các vụ án" và "tranh chấp" được quyết định đầu tiên. Các thẩm phán quận là "trọng tài" giữa các bên tranh tụng, và đôi khi họ đóng vai trò là người ra quyết định về kết quả của các vụ án. Có một lượng lớn công việc xét xử mà thẩm phán quận chỉ chủ trì một mình các thủ tục tố tụng. Nhiều quyết định và phán quyết nhanh chóng được đưa ra trong quá trình xét xử, thường là với ít thời gian để nghiên cứu hoặc phân tích được cân nhắc.   

Ngay cả khi có thời gian và nghiên cứu, thẩm phán quận vẫn làm việc "một mình" với sự hỗ trợ của một hoặc nhiều thư ký luật. Quyết định cuối cùng về các động thái như vậy chỉ thuộc về thẩm phán. 

Thẩm phán quận phần lớn hoạt động độc lập với các thẩm phán khác trong cùng một tòa án. Quyết định của họ không ràng buộc lẫn nhau. Họ chủ tọa hồ sơ của riêng mình và đưa ra quyết định trong các vụ án được giao cho họ khi họ thấy phù hợp.

Theo hệ thống này, sai sót và lỗi pháp lý là điều không thể tránh khỏi. Yêu cầu duy nhất đối với các thủ tục tố tụng ở cấp tòa án quận – bao gồm cả phiên tòa – là chúng phải công bằng. Không yêu cầu chúng phải "không có lỗi". Chỉ khi lỗi dẫn đến sự bất công gây bất lợi cho một bên hoặc bên kia thì kết quả của vụ án mới bị nghi ngờ.       

Tòa phúc thẩm ngồi xem xét kết quả tại tòa sơ thẩm. Họ tập trung vào các lỗi trong vụ án được trình bày. Trong khi các câu hỏi pháp lý rộng hơn đôi khi là một vấn đề trong quá trình xem xét phúc thẩm, trọng tâm chủ yếu là sự có hoặc không có lỗi trong vụ án tại tòa án quận, và liệu bất kỳ lỗi nào được xác định có biện minh cho việc thay đổi kết quả tại tòa án đó hay không. 

Tòa án Tối cao đóng một vai trò rất khác. Mặc dù đưa ra phán quyết về tính đúng đắn của kết quả các vụ án, nhưng trọng tâm của Tòa án Tối cao thường là về những tác động pháp lý rộng hơn đối với hàng trăm/hàng nghìn vụ án khác trong tương lai từ việc khẳng định hoặc đảo ngược vụ án đang được xem xét.   

Thẩm phán liên bang thường đóng vai trò thẩm vấn các luật sư đại diện cho mỗi bên. Bất kỳ ai đã từng là luật sư xét xử trong một khoảng thời gian đáng kể tại các tòa án liên bang đều hiểu điều này. Việc thẩm vấn của thẩm phán quận đó có thể mang tính thù địch, hung hăng, hạ thấp, coi thường, làm nhục, v.v. Nhưng việc thẩm vấn đó tập trung vào các sự kiện và các vấn đề pháp lý cụ thể được trình bày trong vụ án đó, chứ không phải những hàm ý rộng hơn về cách kết quả của vụ án đó có thể tác động đến các vụ án khác. Một phần lý do là vì các quyết định của thẩm phán quận đó không ràng buộc đối với các thẩm phán quận khác.

Bỏ qua biện pháp định lượng này, khi lắng nghe nhiều lập luận bằng miệng của Tòa án trong kỳ họp vừa qua, người ta có thể cảm nhận được cảm giác rất quen thuộc từ Jackson về một thẩm phán quận thẩm vấn luật sư này hoặc luật sư khác để moi ra lời thừa nhận hoặc nhượng bộ về các chi tiết cụ thể của vụ án. Trọng tâm là kết quả của vụ án, chứ không phải những hàm ý rộng hơn mà kết quả có thể báo trước.       

Thẩm phán Samuel Alito thường có thể trình bày theo cùng một cách, nhưng ông nói ít hơn một nửa số từ so với Jackson. Bà tách biệt mình khỏi các đồng nghiệp của mình về cả thời gian bà tham gia vào cuộc đối thoại và giọng điệu đảng phái sắc sảo của bà, tiết lộ khả năng bà sẽ bỏ phiếu trong hầu hết mọi trường hợp có bất kỳ hàm ý chính trị nào.

Lời lẽ của bà khi phản đối vụ Trump kiện Casa  – "Với sự vỡ mộng sâu sắc, tôi phản đối" – dường như là một cái nhìn thoáng qua gần như vô tình đằng sau bức màn suy nghĩ của bà. Điều mà đa số đã làm là tước đi một trong những vũ khí mạnh mẽ nhất mà một thẩm phán tòa án quận sở hữu để định hình cách một vụ án tiến triển ngay từ đầu. 

Vị thẩm phán cấp tiến của quận nội thành – người chỉ muốn "làm điều đúng đắn" – đang phản đối sự thất bại đó.


NVV dịch






 

 2025-07-01  

Những đảng viên Dân chủ, do lòng căm ghét Trump, đang đẩy đảng của họ đến sự tự hủy diệt

(Conrad Black, RealClear Politics, 1/7/2025)

Đảng Dân chủ hiện đang tự hủy diệt một cách chắc chắn. Họ không khác gì một con tàu đang từ từ lật úp, nhưng thể hiện bằng sự gian xảo điên cuồng của mình rằng nước Mỹ không hề suy tàn — phe đối lập đã thối nát và vô vọng nhưng vẫn chiến đấu một cách tàn bạo. Tôi hy vọng độc giả sẽ tha thứ cho việc kể lại sự sụp đổ dần dần của đảng. Họ đã đẩy đất nước vào chiến tranh Việt Nam, quản lý chiến tranh sai lầm và bỏ rơi chính tổng thống của họ (Lyndon Johnson), và khi Tổng thống Nixon cứu vãn cuộc chiến của họ, họ đã ghép ông ta vào những gì mà giờ đây có thể được coi là sự vô lý hoàn toàn của Watergate.

Tổng thống Carter rất nghiêm túc và vị tha, nhưng ông đã loại bỏ nhà vua của Iran để đưa các giáo sĩ Hồi giáo vào, một sai lầm chiến lược kinh hoàng, và sự yếu kém của ông đã khiến Liên Xô tiến vào Afghanistan. Tổng thống Reagan đã nâng cao đất nước và để nước Mỹ là nước Mỹ, và Liên Xô cùng chủ nghĩa cộng sản quốc tế đã sụp đổ. Gia đình Bush và Clinton đã bám sát Reagan lâu nhất có thể.

Vào năm 2016, khi rõ ràng là chiến dịch của Ngoại trưởng Clinton đang gặp khó khăn trước Tổng thống Trump, khi đó là một ứng cử viên, người mà đảng Dân chủ đã vui mừng khi được đề cử, họ đã thử thách các rào cản của nền dân chủ lập hiến của Hoa Kỳ bằng cách chính trị hóa các cơ quan tình báo và FBI một cách quá rõ. Giám đốc Tình báo Quốc gia, James Clapper, tuyên bố rằng Tổng thống Putin đang nắm cán ông Trump như thể người Mỹ là "tài sản" tình báo của Nga.

Giám đốc FBI, James Comey, đã giúp truyền tải một bản tóm tắt những lời nói dối và phỉ báng do một cựu nhân viên tình báo tập hợp thay mặt cho chiến dịch tranh cử của Clinton, biến nó thành thông tin tình báo hợp pháp và nguồn gốc của nó không cần báo chí xác minh để công bố. Ông Comey đã trả lời một cuộc điều tra, dưới lời tuyên thệ, 245 lần rằng ông không nhớ những sự kiện mà ông đã tham gia hai năm trước đó.

33.000 email của bà Clinton bị hủy trên một máy chủ không được sử dụng đúng cách đã được ông Comey phát hiện không phải là hành vi cản trở công lý, nhưng ngay lập tức đã có một vụ gian lận không thể che giấu về sự thông đồng của Nga trong cuộc bầu cử của ông Trump, mà Tổng thống Obama và Phó Tổng thống Biden khi đó đều biết rõ. Khi vụ bôi nhọ to lớn này cuối cùng cũng sụp đổ, thì tiếp theo là một cuộc luận tội giả mạo đối với ông Trump với lý do ông đã yêu cầu Tổng thống Zelensky của Ukraine cung cấp sự thật về các hoạt động tài chính của gia đình Biden tại Ukraine. Ông Comey đã không trả lời thẳng vào câu hỏi. Bây giờ chúng ta biết rằng đó là một câu hỏi chính đáng.

Các thủ tục luận tội lố bịch vừa thất bại khi những dấu hiệu ban đầu của đại dịch Covid được biết đến và đảng Dân chủ yêu cầu đóng cửa hoàn toàn đất nước với mục đích rõ ràng là thúc đẩy suy thoái kinh tế mà sau đó họ có thể đổ lỗi cho tổng thống [Trump]. Ông đã bị lên án là một kẻ phân biệt chủng tộc vì đã đóng cửa các chuyến bay trực tiếp từ Trung Quốc Cộng sản và bị lên án là một người Neanderthal "phản khoa học" cố tình mạo hiểm mạng sống của toàn bộ dân số, đến mức ông không dừng mọi thứ và cô lập mọi người.

Khi năm bầu cử 2024 diễn ra, cái chết của George Floyd tại Minneapolis, dường như chủ yếu là do nguyên nhân liên quan đến ma túy nhưng sau khi anh ta bị một cảnh sát bắt giữ bằng cách quỳ gối lên cổ Floyd, đã bị những người theo chủ nghĩa vô chính phủ cấp tiến và các tổ chức chống người da trắng lợi dụng để tiến hành cái gọi là "biểu tình ôn hòa" trên khắp cả nước và trong suốt mùa hè năm 2020, giết chết hàng chục người và gây ra thiệt hại hàng tỷ đô la. Đảng Dân chủ đã hợp nhất không chính thức với phe cánh tả cấp tiến đang kích động các cuộc bạo loạn và thành công trong việc yêu cầu cắt giảm ngân sách cho cảnh sát ở nhiều thành phố. Báo chí chính trị quốc gia đã hoàn toàn đồng lõa trong việc đổ lỗi cho "sự hỗn loạn của Trump" về mọi vụ bạo lực.

Đảng Dân chủ thừa nhận rằng Thượng nghị sĩ Sanders không thể giành chiến thắng vì quan điểm cực tả của ông, vì vậy những người kỳ cựu trong đảng đã hứa với ông Sanders về chương trình cánh tả của mình và thay thế bằng con ngựa già vô hại, ông Biden. Ngay cả sau tất cả những điều này, đảng Dân chủ vẫn cần phải phân phối hàng chục triệu lá phiếu không hợp lệ theo danh sách cử tri chắc chắn đã lỗi thời một phần, làm dấy lên mối lo ngại về việc thu thập và bỏ hàng triệu lá phiếu không thể xác minh và đã bỏ vào các thùng phiếu.

Có những tiếng reo hò vui mừng rung chuyển cửa sổ khi Điện Capitol bị xâm chiếm vào ngày 6 tháng 1 năm 2021. Bây giờ chúng ta biết rằng thị trưởng Washington, Muriel Bowser, đã từ chối lời đề nghị của Trump về việc tăng cường lực lượng vệ binh quốc gia để tăng cường an ninh, và ông Trump khẳng định rằng Chủ tịch Hạ viện Pelosi đã từ chối lời đề nghị tương tự về việc tăng cường lực lượng vệ binh quốc gia cho Điện Capitol. Nhiều năm nỗ lực để moi bằng chứng về sự liên quan của ông Trump đã thất bại.

Khi ông Trump từ chối biến mất như một thiên thạch khủng khiếp như đã được dự đoán, và vẫn giữ được sự ủng hộ của hàng chục triệu người Mỹ, đảng Dân chủ đã dùng đến cuộc tấn công cuối cùng vào tính toàn vẹn của hệ thống và tấn công ông bằng bốn bản cáo trạng hình sự chính trị vô lý. Sự phản bội của các công tố viên kết hợp với sự hoài nghi của công chúng; Ông Trump đã được 78 triệu người dân đồng hương của mình tuyên bố trắng án trong một cuộc bầu cử sít sao nhưng mang tính quyết định, bất chấp sự ngăn cản của các giới truyền thông chính trị quốc gia và lợi thế lớn của đảng Dân chủ trong việc gây quỹ.

Ông Trump trở lại văn phòng với nhiều hiểu biết hơn về Washington và cách áp dụng chương trình toàn diện của mình để chấm dứt cuộc xâm lược bất hợp pháp ồ ạt của những người di cư chủ yếu là người nghèo và thường xuyên phạm tội, để củng cố nền kinh tế thị trường, đẩy lùi chủ nghĩa khủng bố xanh và xác định lợi ích quốc gia của Hoa Kỳ trên thế giới và bảo vệ chúng một cách đáng tin cậy.

Việc Tổ chức Hiệp ước Bắc Đại Tây Dương chấp nhận tăng mạnh chi tiêu quốc phòng và việc Hoa Kỳ và Israel phá hủy tiềm năng quân sự và hỗ trợ khủng bố của Iran cùng các động thái nhằm xóa bỏ thâm hụt thương mại của Hoa Kỳ lên tới hơn 1 nghìn tỷ đô la là những thành tựu quan trọng. Việc Tòa án Tối cao bác bỏ lời lẽ cản trở mới nhất của đảng Dân chủ về việc chọn lựa tòa án của các thẩm phán quận liên bang khét tiếng theo phe tự do và thúc đẩy họ ban hành lệnh cấm các chính sách liên bang vào tuần trước là một chiến thắng khác của Trump.

Đảng Dân chủ vĩ đại của Roosevelt, Truman, Kennedy, Johnson, và thậm chí đến một mức độ nào đó là Clinton, đã nhường chỗ cho một mớ hỗn độn không khả thi của những kẻ mới vào nghề đã quá tuổi, những kẻ hối mại quyền thế, những kẻ hầu người hạ đã mục nát, và giờ đây là những kẻ cực đoan hoàn toàn không thể chấp nhận được, được thể hiện qua ứng cử viên có khả năng trở thành thị trưởng của Thành phố New York, Nghị sĩ Zohran Mamdani, một người theo chủ nghĩa kinh tế của Marx không chấp nhận quyền tồn tại của Israel như một quốc gia Do Thái và bày tỏ sự đồng cảm với những lời kêu gọi toàn cầu hóa cuộc chiến intifada.

Đảng Dân chủ không có đối thủ đáng kể nào đối với ông Trump, không có chính sách nào ngoại trừ việc ghét Trump, và đã đưa sự cực đoan đến khát vọng được chết lớn lao của phe tự do. Thất bại trong một loạt hành vi bất hợp pháp chưa từng có để đánh bại ông Trump, họ thực tế đã tự hủy hoại mình.

https://www.realclearpolitics.com/articles/2025/07/01/the_democrats_animated_by_loathing_of_trump_are_driving_their_party_to_self-destruction_152982.html

NVV