Friday, August 16, 2024

 2024-08-15 

Lỗ thủng trong trí nhớ của báo chí

(Christine Rosen, Media Commentary, tháng 9/2024)

Vào ngày 15 tháng 7 năm 2024, một điều kỳ lạ đã xảy ra, giờ đã bị lãng quên giữa chu kỳ tin tức điên cuồng của mùa hè. Nhưng đó là một sự kiện mà trong nhiều năm tới có thể được coi là triệu chứng của những vấn đề lớn hơn trong việc đưa tin của các phương tiện truyền thông chính thống về chính trị Mỹ. Các giám đốc điều hành công ty tại MSNBC đã ngừng phát sóng chương trình nổi tiếng và sinh lợi nhất trên mạng, Morning Joe .

Lý do? Một ngày trước đó, cựu tổng thống Donald Trump đã sống sót sau một vụ ám sát, và theo “một người quen thuộc với vấn đề này” tại MSNBC đã nói chuyện với CNN, “quyết định được đưa ra là nhằm tránh một kịch bản trong đó hơn hai chục khách mời của một chương trình có thể đưa ra nhận xét không phù hợp trên truyền hình trực tiếp và có thể được sử dụng để công kích toàn bộ chương trình và mạng lưới.” Nói cách khác, những người điều hành một mạng tin tức lo ngại rằng những người mà họ trả tiền để xuất hiện trên truyền hình nhằm nói với người xem về chính trị có thể hành xử không chuyên nghiệp và không phù hợp. Thật vậy, họ có thể nói điều gì đó cay độc đến mức có thể khiến ngay cả những khán giả thiên tả (và khinh thường Trump) của họ phải kinh hãi.

Đây không chỉ là vấn đề của MSNBC. Năm 1981, khi Tổng thống Ronald Reagan bị bắn bên ngoài khách sạn Hilton ở Washington, DC, các phóng viên mạng lưới tin tức đã cố gắng chuyển tiếp những thông tin quan trọng, dù không đầy đủ, đến người xem mà không ai phải lo lắng rằng họ có thể đổ lỗi cho tổng thống vì đã để mình bị bắn vì tài hùng biện của chính ông - đó chính xác là những gì Martha Raddatz của ABC News đã làm đối với Trump. Mặc dù nhiều báo cáo truyền hình ban đầu là không chính xác về mức độ nghiêm trọng của vết thương của Trump và phải được đính chính trực tuyến sau đó, nhưng theo như chúng tôi biết thì không có nhà điều hành mạng nào sợ một người dẫn chương trình tin tức sẽ chúc tổng thống chết, hoặc ngụ ý rằng ông ấy đáng bị ăn đạn của sát thủ, hoặc ông ta thậm chí còn chưa bị bắn mà bị mảnh kính vỡ từ máy nhắc chữ sượt qua.

Thời gian đã thay đổi như thế nào. Cái scandal của Morning Joe chỉ là một ví dụ tai hại về Newspeak mà các phương tiện truyền thông chính thống hiện đại đã tham gia.

Hãy xem xét câu hỏi về thể lực và nhận thức của Tổng thống Joe Biden. Trong hơn một năm, các cử tri nói với những người thăm dò ý kiến ​​rằng họ cho rằng ông đã quá già để tái tranh cử; tuy nhiên, ông kiên quyết, và giới báo chí đã xếp hàng như những người lính trung thành. Các phóng viên và chuyên gia tuyên bố rằng bất kỳ mối lo ngại nào được nêu ra về sự sa sút rõ ràng của Biden chỉ là do phe cánh hữu tuyên truyền quá nhiều, và rất ít phóng viên bận tâm đặt câu hỏi tại sao Biden đã không tổ chức một cuộc họp nội các của mình kể từ mùa thu năm ngoái, hoặc tại sao ông ấy lại chi tiêu một phần đáng kể trong nghiệm kỳ của mình để tự cô lập tại ngôi nhà bên bờ biển ở Delaware, hay lý do tại sao ông dường như mất phương hướng và thiếu chú ý tại nhiều sự kiện công khai.

Thay vào đó, thư ký báo chí của Biden nói với một tờ báo cùng phe rằng đoạn video quay cảnh Biden rời xa nhóm đang chụp ảnh trong các cuộc họp quốc tế và tỏ ra bối rối trong các sự kiện gây quỹ là “đồ giả rẻ tiền” - được New York Times gọi là “những nỗ lực thiếu thiện chí nhằm đánh lừa”. Các cơ quan truyền thông khác, chẳng hạn như Politico, đổ lỗi một cách lố bịch cho đảng Cộng hòa vì đã “vũ khí hóa tuổi tác của Biden để chống lại ông ấy”.

Nhưng vào cuối tháng 6, Biden xuất hiện trên sân khấu tranh luận với Trump, và câu chuyện đã sụp đổ. Biden rõ ràng không đủ khả năng đảm đương nhiệm vụ tổng thống trong 4 năm nữa. Tuy nhiên, giống như tình trạng rối loạn sụp đổ như ong vỡ tổ, trong khi những người ủng hộ ông bỏ chạy, Biden vẫn nắm quyền và vẫn tái tranh cử, được hầu hạ bởi một nhóm người trung thành ngày càng nhỏ, cụ thể là Đệ nhất phu nhân Jill Biden, nhân viên của bà và con trai của Biden là Hunter. Các phương tiện truyền thông, được trao cơ hội đưa tin đầy đủ về những gì trước đây họ đã cố tình bỏ qua, thay vào đó lại cáo buộc Tòa Bạch Ốc dàn dựng một "sự che đậy" về tình trạng của Biden, và họ hạn chế phần lớn bất kỳ cuộc điều tra nào về sự đồng lõa của chính họ trong việc che giấu tình trạng của ông ấy với công chúng.

Vài tuần sau, Trump bị bắn trong một cuộc vận động tranh cử ở Pennsylvania. Được quay video và chia sẻ rộng rãi trên mạng xã hội, vụ ám sát cho thấy Trump bị trúng đạn, sau đó nhanh chóng được các nhân viên Mật vụ đưa xuống đất. Sau đó, ông ta đứng dậy và trong một khoảnh khắc mang tính biểu tượng, máu chảy ra từ tai phải, giơ nắm đấm và hét lên: “Fight! Fight! Fight!"

Các phương tiện truyền thông chính thống đã phản ứng theo nhiều cách khác nhau. Jamie Gangel của CNN nói về phản ứng của Trump: “Đó không phải là thông điệp mà chúng tôi muốn gửi đi lúc này. Chúng tôi muốn kìm hãm nó lại.” Một biên tập viên ảnh của một hãng tin lớn nói với Axios rằng việc sử dụng hình ảnh chụp một Trump đẫm máu, với nắm tay giơ lên ​​và lá cờ Mỹ tung bay phía sau, là vô trách nhiệm vì đó là “quảng cáo miễn phí cho Trump” và do đó “nguy hiểm cho các tổ chức truyền thông tiếp tục chia sẻ” vì điều đó sẽ khiến Trump trở thành một “kẻ tử vì đạo”.

Các cơ quan truyền thông khác chỉ đơn giản là tránh sử dụng những từ như “ám sát” hoặc “bắn”. Tờ Washington Post dẫn đầu với tin “Trump bị đưa đi sau những tiếng động lớn tại cuộc biểu tình”, trong khi CNN chọn “Mật vụ đẩy vội Trump ra khỏi sân khấu sau khi ông ấy ngã tại cuộc biểu tình”. NBC News đưa tin, “Mật vụ đuổi Trump ra khỏi sân khấu sau khi nghe thấy những tiếng động lớn tại cuộc biểu tình ở Pennsylvania của ông ấy.” ABC News trực tuyến cho biết thêm, “Donald Trump được Mật vụ hộ tống rời khỏi sân khấu trong cuộc biểu tình sau khi có tiếng động lớn vang lên trong đám đông.” NPR đã tìm cách hạ thấp toàn bộ sự việc bằng dòng tiêu đề: “Trump vẫn ổn sau khi có những phát súng rõ ràng đã bắn vào cuộc biểu tình của ông ấy,” không nói rằng những phát súng bắn vào đầu ông ấy và một phát đã trúng đích. Nổi bật nhất là tờ Denver Post, với dòng tiêu đề được viết hoa toàn bộ trong màn hình đầu tiên trên hình ảnh một Trump đẫm máu, là “Gunman Dies in Attack”. Trong bản in rất nhỏ có dòng chữ "Trump nói rằng ông ấy đã bị bắn vào tai." Newsweek hướng con mắt phóng sự của mình không phải vào người đã cố giết cựu tổng thống mà là những người ủng hộ Trump: “MAGA phản ứng bằng sự phẫn nộ sau khi Donald Trump bị thương tại cuộc biểu tình ở Pennsylvania.”

Chưa đầy một tuần sau, Tổng thống Biden thông báo, thông qua một bài đăng trên X, quyết định không tái tranh cử. Điều này xảy ra sau nhiều tuần các lãnh đạo Đảng Dân chủ thúc giục ông rút lui khỏi cuộc đua và ông kiên quyết từ chối làm như vậy. Trong một khoảnh khắc, các phương tiện truyền thông chính thống đã có lập trường thù địch hơn đối với một tổng thống của Đảng Dân chủ, háo hức đưa tin rò rỉ từ các đảng viên Dân chủ hàng đầu mong muốn thấy Biden ra đi, lưu ý những ảnh hưởng mà tuổi tác của ông ấy ảnh hưởng đến khả năng điều hành một chiến dịch mạnh mẽ và phàn nàn về việc của ông ấy không muốn thấy khả năng rất thực tế là ông có thể thua Trump.

Tuy nhiên, khi Biden đồng ý rút lui, ông đã từ một kẻ hạ đẳng trở thành anh hùng chính trị chỉ trong tích tắc, với việc báo chí đưa ra những lời khen ngợi phù hợp với một vị vua thoái vị hoặc nhà độc tài Bắc Hàn hơn là tổng thống được bầu của một nền dân chủ. Nhà báo Ezra Klein của chuyên mục New York Times gọi Biden là “một anh hùng thực sự”, trong khi cộng tác viên Norm Eisen của CNN cho biết việc Biden rút khỏi tấm vé là “một trong những hành động yêu nước ấn tượng nhất trong đời tôi”. Cựu người viết diễn văn và podcaster của Obama, Jon Favreau, người đã tweet về Biden theo những cách đáng ghét và thiếu tôn trọng nhất trong những tuần trước, cho biết việc rút lui là “một quyết định can đảm và vị tha”, trong khi nhà báo Jennifer Rubin của chuyên mục Washington Post còn đi xa hơn khi so sánh Biden vói George Washington. Nancy Pelosi, xét về mọi mặt, là một trong những người mong muốn giúp Biden tái đắc cử nhất, đã tuyên bố rằng Biden đáng được khắc tượng ở núi Rushmore.

Nếu các phương tiện truyền thông đưa tin rõ ràng về Biden, thì cách đối xử của họ với phó tổng thống và ứng cử viên tổng thống mới của ông, Kamala Harris, giống với một trường hợp bị đòn roi nghiêm trọng hơn. Cách đây không lâu, ngay cả Tạp chí New York Times cũng đăng tải hồ sơ của Harris với những nhận xét như “bà ấy có vấn đề công khai về nhận thức, một vòng xoáy tự nhiên cho báo chí nói xấu và các cuộc thăm dò tồi” và lưu ý rằng bà ấy có “số điểm thăm dò thấp nhất” đối với một phó tổng thống” kể từ khi cuộc thăm dò như vậy bắt đầu vào năm 1989. Bà cũng từng là thượng nghị sĩ cấp tiến nhất tại Thượng viện Hoa Kỳ, ở cánh tả của thậm chí cả nhà xã hội chủ nghĩa Bernie Sanders.

Chưa hết, khi bà ấy là niềm hy vọng mới của Đảng Dân chủ, các đoàn xe đã bao quanh [để che chắn - như phim cao bồi]. Ngay khi bước ra khỏi cổng, phóng viên Reid Epstein của New York Times đã tuyên bố rằng “các đoạn video ghi lại những tuyên bố và cuộc phỏng vấn cũ của bà ấy đang được vũ khí hóa khi đảng Cộng hòa nhằm mục đích xác định bà ấy là một người cấp tiến cánh tả, không đồng nhịp bước với các cử tri xoay chiều”. Những video “cũ” này bao gồm các đoạn clip của Harris từ thời xa xưa vào năm 2019 khi bà ấy nói với cử tri tại townhall của CNN, “Không nghi ngờ gì nữa, tôi ủng hộ việc cấm fracking,” một quan điểm mà bà ấy chưa chính thức từ chối.

Các phóng viên khác chỉ đơn giản là đóng vai những người ghi chép thoải mái chờ đợi lễ đăng quang không thể tránh khỏi, hâm mộ tủ quần áo và lựa chọn thực phẩm của ứng cử viên mới. Edward-Isaac Dovere của CNN đã đăng tin sốt dẻo sau trên mạng xã hội: “Trong tất cả các cuộc kêu gọi của bà ấy tại Naval Observatory, Harris đã mặc một chiếc áo len có mũ trùm đầu của Đại học Howard, quần tập thể dục và đi giày thể thao. Họ có pizza và salad cho bữa tối. Bà ấy chọn món ăn phụ yêu thích của mình: cá cơm.” Những người khác giải thích không phải sự phức tạp trong quan điểm chính sách đối ngoại của Harris mà là việc nhạc sĩ Charli XCX nói rằng Harris là “thằng nhóc (brat)” thú vị như thế nào. Hóa ra, Charli đưa ra mô tả trung thực hơn về hồ sơ của Harris so với hầu hết các phóng viên. Như cô ấy mô tả trên mạng xã hội, nhóc con có nghĩa là “Bạn chỉ là một cô gái hơi bừa bộn, thích tiệc tùng và đôi khi có thể nói những điều ngớ ngẩn…. Giống như, thích những điều ngu ngốc. Nhưng, đó là thằng nhóc. Cậu đúng là nhóc. Đó là thằng nhóc.”

Tuy nhiên, các phương tiện truyền thông chính thống đang có ý định đảm bảo rằng một số điều ngu ngốc đó không được nêu lên trong hồ sơ của Harris khi bà ấy đang tranh cử tổng thống. Hãy coi vai trò của bà ấy là “sa hoàng biên giới” của Biden, một sự khác biệt ô nhục do chính quyền đã làm rất ít để ngăn chặn hàng triệu người vào đất nước bất hợp pháp, điều mà hầu hết người Mỹ tin rằng là một cuộc khủng hoảng nghiêm trọng.

Các phương tiện truyền thông đang cố gắng viết lại lịch sử bằng cách tuyên bố rằng Harris chưa bao giờ thực sự chịu trách nhiệm về biên giới, hay một sa hoàng biên giới. Axios đã xuất bản một câu chuyện vào năm 2021 nói rằng Harris “được Biden bổ nhiệm làm Sa hoàng biên giới”. Một bài báo khác của Axios có tiêu đề “Biden giao Harris phụ trách cuộc khủng hoảng biên giới”. Hôm nay thì sao? Tờ báo đó hiện tuyên bố rằng họ gọi bà ấy là sa hoàng “không chính xác” và “chiến dịch tranh cử của Trump và đảng Cộng hòa đã gắn nhãn Harris liên tục với danh hiệu 'sa hoàng biên giới' mà bà ấy thực sự chưa bao giờ có.” Tuy nhiên, bản thân Biden đã nói rằng ông ấy đang giao Harris chịu trách nhiệm “ngăn chặn sự di chuyển của rất nhiều người, ngăn chặn làn sóng di cư đến biên giới phía nam của chúng ta”.

“Người kiểm tra thực tế” thường trú của CNN, Daniel Dale, đã thực hiện phần việc của mình vì mục đích phục hồi hình ảnh của Harris bằng cách tuyên bố rằng nhiều bài báo được xuất bản gọi bà là sa hoàng biên giới “đã sai” vì bà được giao nhiệm vụ “dẫn đầu cái gọi là nguyên nhân gốc rễ” bằng nỗ lực ngoại giao.” Họ không nói đến sự ủng hộ của Harris trong việc hợp pháp hóa các hoạt động vượt biên bất hợp pháp và sự so sánh năm 2018 của bà ấy về cơ quan Cảnh sát Di trú và Thuế quan với Ku Klux Klan.

Trong vài tháng tới, sẽ có thêm nhiều ví dụ về việc các phương tiện truyền thông chính thống hỗ trợ và tiếp tay cho nỗ lực bầu Harris làm tổng thống Hoa Kỳ của Đảng Dân chủ. Như thành tích trước đây của bà ấy trong cuộc bầu cử sơ bộ của đảng Dân chủ năm 2019 đã chứng thực, bà ấy đã dành toàn bộ sự nghiệp chính trị của mình một cách cơ hội là sử dụng chính trị bản sắc để rửa sạch sự thiếu trung thực và thiếu niềm tin vững chắc của mình, và vì vậy bà ấy cần tất cả sự giúp đỡ có thể nhận được. Nhưng đạo đức tình huống của giới truyền thông là cố gắng quên đi những sự thật có thể kiểm chứng dễ dàng về Harris. Những nỗ lực của họ có thể giúp Harris giành chiến thắng trong cuộc bầu cử lần này, nhưng họ không thể có cài tài khiến người ta quên đi mục tiêu của một sát thủ suýt giết người.


https://www.commentary.org/articles/christine-rosen/mainstream-media-memory-hole/


NVV dịch



 

 2025-01-21  Kết thúc của chấn động và kinh ngạc: Bộ Tư pháp đã đưa ra lập luận như thế nào về lệnh ân xá J6 (Jonathan Turley, 21/1/2025) Và...