Wednesday, July 24, 2024

 2024-07-23 

Khủng hoảng trong đảng Dân Chủ vẫn còn đó

(Michael Kazin, Politico, 23/7/2024)

Kể từ cuộc tranh luận thảm khốc của Joe Biden vào ngày 27 tháng 6, Đảng Dân chủ đã rơi vào khủng hoảng và việc ông rút khỏi cuộc đua không chấm dứt được cuộc khủng hoảng đó. Nhưng nó mang lại một cơ hội.

Đảng Dân chủ giờ đây có cơ hội trình bày một trường hợp mạnh mẽ, hấp dẫn với những cử tri đã nói rõ rằng họ ghét phải lựa chọn giữa người đương nhiệm yếu đuối, không cảm hứng và đối thủ tự cao tự đại, luôn báo thù của mình. Tuy nhiên, họ gặp nguy hiểm nếu họ tin rằng chỉ cần thay thế ông già da trắng bằng một phụ nữ da màu trẻ hơn sẽ đưa họ đến chiến thắng một cách kỳ diệu, chứ chưa nói đến việc đặt nền móng cho việc giành lại đa số lâu dài.

Để tận dụng cơ hội, đảng Dân chủ có thể suy ngẫm về cách đảng của họ phục hồi sau những cuộc khủng hoảng nghiêm trọng trong quá khứ. Không giống như hiện tại, tất cả đều liên quan đến những xung đột gay gắt về chính sách hơn là sự suy giảm nhận thức của người được đề cử hoặc nghi ngờ về khả năng giành chiến thắng trong cuộc bầu cử. Và chỉ khi các đảng viên Dân chủ đoàn kết xung quanh một chương trình nghị sự kinh tế tiến bộ nhằm thúc đẩy chủ nghĩa tư bản có đạo đức hơn, hoặc khi các đối thủ của họ tự ý sụp đổ thì họ mới thành công.

Vào những năm 1920, cuộc khủng hoảng đối với đảng Dân chủ xoay quanh các vấn đề văn hóa và chủng tộc thay vì ai thắng ai thua trong một nền kinh tế đang bùng nổ. Những người miền Nam da trắng thờ phượng tại các nhà thờ Tin lành đã xung đột với những người Công giáo và những người theo chủ nghĩa tự do ở miền Bắc về sự cấm đoán và sự trỗi dậy của Ku Klux Klan thứ hai, nhiều thành viên trong số họ đã khủng bố những người không theo đạo Tin lành cũng như người Mỹ gốc Phi. Phải đến đợt suy thoái tồi tệ nhất trong lịch sử Hoa Kỳ bắt đầu dưới thời tổng thống Đảng Cộng hòa, Herbert Hoover, mới tạo cơ hội cho các đảng viên Đảng Dân chủ xóa bỏ những khác biệt đó đằng sau họ. Năm 1932, với Franklin Roosevelt là người lãnh đạo, họ đã giành được đa số phiếu lớn trong Quốc hội và tạo ra sự mở rộng lớn nhất về quyền lực nội địa của chính phủ liên bang trong lịch sử quốc gia.

Sau đó đến năm 1968. Việc Lyndon Johnson rút lui khỏi cuộc đua có vẻ giống với việc Biden rút lui vào năm nay. Suy cho cùng, cả hai đều là những người đương nhiệm đã lên kế hoạch tái tranh cử nhưng bị can ngăn bởi sự phản đối gay gắt trong chính đảng của họ. Bây giờ, phó tổng thống đã chiếm vị trí cao nhất trong tấm vé.

Nhưng sự bất đồng chính kiến ​​​​chống lại Johnson năm 1968 xuất phát từ một lý do quan trọng hơn nhiều so với mối lo ngại về cách tổng thống thể hiện trên truyền hình hoặc trên diễn đàn. Cuộc xung đột ở Việt Nam, trong đó 500.000 người Mỹ đang chiến đấu, đã tạo ra phong trào ủng hộ chiến tranh chống lại những người Dân chủ phản chiến trong một cuộc chiến giành lấy linh hồn của đảng. Nó thúc đẩy hai thượng nghị sĩ cấp tiến, Eugene McCarthy và Robert Kennedy, chống lại LBJ và sau đó chống lại Hubert Humphrey, người kế nhiệm được ông chỉ định. Những trận chiến nảy lửa trên đường phố Chicago và bên trong hội trường đã đẩy Richard Nixon, đảng viên Đảng Cộng hòa, đến chiến thắng. Đảng Dân chủ chỉ hồi phục vài năm sau đó vì Nixon đã hủy hoại chức vụ tổng thống của ông bằng cách cho phép cấp dưới phá rối những người phản chiến - nổi tiếng nhất là đột nhập vào trụ sở DNC bên trong khu phức hợp Watergate.

Ngược lại, các đảng viên Đảng Dân chủ ngày nay - ngoại trừ cuộc chiến ở Gaza - lại có sự thống nhất đáng kể về các vấn đề mà Biden đã vận động và tìm cách áp đặt. Hầu như không có trường hợp ngoại lệ nào, các dân biểu và thượng nghị sĩ của họ đồng ý khuyến khích người lao động thành lập nghiệp đoàn và đầu tư vào năng lượng tái tạo. Họ ủng hộ việc tăng thuế đối với người giàu và trang bị vũ khí cho Ukraine. Việc những người chỉ trích Israel gay gắt như dân biểu Ilhan Omar và Thượng nghị sĩ Bernie Sanders đã gắn bó với tổng thống cho đến khi ông rút lui khỏi cuộc đua chứng tỏ rằng mối nguy hiểm từ một chính quyền Trump khác đã làm lu mờ sự bất mãn của họ với Biden.

Nhưng nếu việc Biden rút lui mang lại cho đảng Dân chủ một cơ hội để vực dậy vận may của họ trong cuộc đua có vẻ đã thua, thì điều đó có thể chẳng giúp ích gì nhiều trong việc giải quyết cuộc khủng hoảng sâu sắc hơn mà họ phải đối mặt kể từ khi Donald Trump tái lập Đảng Cộng hòa.

Kamala Harris có thể là một diễn giả năng động, nhưng nhiều người Mỹ coi bà là một người theo chủ nghĩa tự do đến từ San Francisco - một người cấp tiến kiên định và quan tâm sâu sắc đến quyền phá thai và sự đa dạng chủng tộc. Ít nhất cho đến nay, bà vẫn chưa thể hiện khả năng tiếp cận với các cử tri thuộc tầng lớp lao động, những người tin rằng cả Đảng Dân chủ và chính phủ đều không thể hiện sự quan tâm đến những khó khăn kinh tế của họ và họ lo sợ rằng cuộc sống của con cái họ có thể bị ảnh hưởng tệ hơn của họ. Trong vài năm nay, các cuộc thăm dò cho thấy hầu hết mọi người đều nghĩ rằng Hoa Kỳ đang “đi sai đường”. Tất nhiên, điều đó bao gồm nhiều đảng viên Đảng Dân chủ. Nhưng nếu Harris chỉ ca ngợi những gì bà ấy và Biden đã đạt được, bà ấy sẽ không giải quyết được tình cảm buồn bã đó và có thể để Trump vào Tòa Bạch Ốc một lần nữa.

Trong suốt lịch sử của mình, Đảng Dân chủ đã giành chiến thắng trong các cuộc bầu cử quốc gia và có khả năng cạnh tranh ở hầu hết các tiểu bang khi họ đưa ra tầm nhìn kinh tế bình đẳng và ủng hộ các luật nhằm thực hiện tầm nhìn đó - đầu tiên chỉ dành cho người Mỹ da trắng nhưng cuối cùng là cho mọi công dân. Chỉ những chương trình được thiết kế để làm cho cuộc sống của người dân bình thường trở nên thịnh vượng hơn hoặc ít nhất là an toàn hơn mới chứng tỏ được khả năng đoàn kết các đảng viên Đảng Dân chủ và giành được đủ số cử tri để giúp đảng tạo ra đa số cầm quyền có thể tồn tại trong hơn một hoặc hai chu kỳ bầu cử.

Đặt sức mạnh chính trị và nguồn tài trợ của chính phủ đằng sau lời thề Hiến pháp “thúc đẩy phúc lợi chung” đã và vẫn là cách tốt nhất để đoàn kết các đảng viên Dân chủ và giành được đủ số phiếu bầu cho các ứng cử viên của họ để có thể tạo ra một xã hội quan tâm hơn. Các chương trình phổ quát như An sinh xã hội, GI Bill và Medicare đã trở nên phổ biến khi Quốc hội Đảng Dân chủ và tổng thống Đảng Dân chủ ban hành chúng, và từ đó chúng đã trở thành trụ cột bất khả xâm phạm trong chính sách của nhà nước.

Đảng Dân chủ đã nắm bắt các cơ hội trong bối cảnh khủng hoảng trước đây để thúc đẩy một chương trình nghị sự như vậy. Năm 1960, John Kennedy giành chiến thắng cực kỳ sít sao nhờ sức mạnh uy tín của mình và sau đó đề xuất những cải cách sâu rộng nhất kể từ Chính sách New Deal, trong đó có dự luật dân quyền. Những chương trình này và hàng loạt chương trình khác được Lyndon Johnson ban hành, với đa số phiếu lớn trong Quốc hội, chỉ sau khi vị tổng thống trẻ tuổi bị bắn chết trên đường phố Dallas. Đảng Dân chủ giờ đây có một cơ hội khác để tiếp tục chương trình nghị sự cấp tiến mà Biden, một người theo chủ nghĩa trung dung suốt đời, đã theo đuổi ở Tòa Bạch Ốc vì ông hiểu hướng đi mà đảng của mình đang phát triển.

Nhưng các đảng viên Đảng Dân chủ trước tiên sẽ phải giải quyết lý do tại sao rất nhiều người thuộc tầng lớp lao động đã bỏ phiếu hai lần cho Donald Trump và dường như sẵn sàng làm như vậy một lần nữa. Đó không chỉ là những thành viên của tầng lớp lao động da trắng đã hàng loạt rời bỏ đảng trong những thập kỷ gần đây; các cuộc thăm dò cho thấy Trump đã sẵn sàng thu hút các cử tri Da đen và La tinh thuộc tầng lớp lao động với tỷ lệ có khả năng mang tính lịch sử. Trump và người lựa chọn phó tổng thống của ông là JD Vance đã háo hức đón nhận lớp vỏ dân túy và tìm cách chấp nhận một số lời phê bình tiến bộ đối với thị trường tự do, ngay cả khi họ chắc chắn sẽ cai trị để phục vụ giới tài phiệt.

Thông thường, các đảng viên Đảng Dân chủ đã không đưa ra được một tầm nhìn mạch lạc về việc đưa đất nước đi đến đâu, ngoài việc chấp nhận những khác biệt về văn hóa và hướng tới một nền kinh tế xanh hơn, và không có mục tiêu nào nói lên được những người đang phải vật lộn để kiếm sống. Với Kamala Harris là ứng cử viên, họ có cơ hội bắt đầu thay đổi hình ảnh đó. Điều nguy hiểm là họ có thể tin rằng cuộc khủng hoảng mà họ đã trải qua có thể được giải quyết bằng cách thay đổi ứng cử viên mà không giải quyết được những bất mãn đang làm rung chuyển cả nước.


https://www.politico.com/news/magazine/2024/07/23/biden-democrats-history-opportunity-00170455


NVV
 

 2025-01-21  Kết thúc của chấn động và kinh ngạc: Bộ Tư pháp đã đưa ra lập luận như thế nào về lệnh ân xá J6 (Jonathan Turley, 21/1/2025) Và...