2023-10-22
Những người "thức tỉnh" theo chủ nghĩa tự do không còn che giấu lòng căm thù nữa
(The Washington Times, 22/10/2023)
Tuần trước, trong chuyên mục này, tôi đã lập luận, “Những gì xảy ra ở Israel sẽ không ở lại Israel .” Tôi tiếp tục cảnh báo rằng “chiếc giày tiếp theo được ném ra có thể là ở Galveston chứ không phải Gaza”.
Cảnh báo này hơi quá đáng hay có lý do gì để xem xét nó một cách nghiêm túc?
Chà, nếu Solomon đúng khi nói, “Ta suy nghĩ, vậy ta tồn tại,” chúng ta hãy xem xét những người tự coi mình là lương tâm đạo đức của Mỹ và phương Tây thực sự nghĩ và nói gì.
Đây là một bản tóm tắt ngắn.
“Người da trắng là một khiếm khuyết về gen của người da đen. Sự ttrắng không phải là nhân tính. Trên thực tế, làn da trắng là thứ thuộc về con người thứ cấp. Người da trắng có thiếu sót về gen di truyền (recessive genetic defects). … Người da đen, chỉ đơn giản thông qua gen vượt trội của họ, có thể tiêu diệt giống da trắng theo đúng nghĩa đen nếu chúng ta có đủ sức mạnh. Làm ơn, Allah, hãy cho tôi sức mạnh để không… giết những… người da trắng ở đây ngày hôm nay.” — Yusra Khogali, đồng sáng lập Black Lives Matter Toronto.
Người da trắng “gần gũi với động vật hơn… họ thiếu lòng trắc ẩn. Melanin [mầu da đen hay nâu] đi kèm với lòng trắc ẩn. Melanin đi kèm với tâm hồn. Melanin kết nối chúng ta. Vì vậy, những người không có nó, và tôi sẽ nói điều này một cách cẩn thận, sẽ ít hơn một chút.” — Nick Cannon, rapper, diễn viên và từng là người đồng dẫn chương trình “America's Got Talent”.
“Người Do Thái phải chịu trách nhiệm về phần lớn tội ác đang diễn ra trên toàn cầu.” — Richard Griffin, giảng viên và cựu thành viên nhóm nhạc rap Public Enemy.
Người da trắng là “những con quỷ man rợ [và] những kẻ man rợ [những kẻ] bơm ma túy và súng vào cộng đồng người da đen, dồn người da đen vào sự bẩn thỉu của những khu ổ chuột đô thị biệt lập và tiếp tục trở thành những kẻ hút máu trong cộng đồng của chúng ta.” — Nichole Hannah-Jones, tác giả của Dự án 1619.
“[Người da trắng] là yêu tinh có mùi giống chó. [Chúng ta cần] hủy bỏ tất cả người da trắng.” - Sarah Jeong, cây viết của The New York Times.
“Tôi nghĩ việc giết những đứa trẻ nhà Romanov [các con của vua Nicholas II, bị bọn Bolshevik giết] là chính đáng.” — Bhaskar Sunkara, người sáng lập và xuất bản tạp chí Jacobin.
“Những nhà tư bản đầu tiên của tôi… sẽ là những người đầu tiên xếp hàng dựa vào tường và bị xử tử trong cuộc cách mạng. Tôi sẽ vui vẻ cung cấp video với bình luận.” - Dick Costolo, cựu giám đốc điều hành Twitter.
“Tôi hy vọng [cựu Tổng thống Donald Trump] chết. … Chúng tôi đang chờ đợi cái chết của [ông ấy].” - Zara Rahim, cựu cố vấn truyền thông của Hillary Clinton.
Bạn nói chỉ là sự bất thường thôi. Ồ không. Thậm chí không gần như thế.
Hãy nhớ vào năm 2020, khi những kẻ bạo loạn Black Lives Matter từ Minneapolis đến Miami hô vang, “Israel chết đi, nước Mỹ chết đi, từ Gaza đến Minnesota, hãy toàn cầu hóa phong trào intifada [sự nổi dậy của người Palestine]!”
Hay vào năm 2015, khi người đồng sáng lập BLM Patrisse Cullors tự hào khẳng định: “Nếu chúng ta không bước lên một cách táo bạo và can đảm để chấm dứt dự án đế quốc mang tên Israel thì chúng ta sẽ diệt vong”.
Hay vào năm 2012, khi Dân biểu Ilhan Omar viết trên Twitter: “Israel đã thôi miên thế giới. Cầu mong Allah thức tỉnh người dân và giúp họ nhìn thấy những việc làm xấu xa của Israel.”
Và còn việc Dân biểu Cori Bush so sánh những bất bình của người Palestine với những bất bình của Black Lives Matter bằng cách nói, “Khi chúng tôi tuần hành để bảo vệ sinh mạng của người da đen… chúng tôi đang nói rằng chính phủ của chúng tôi đang tài trợ cho một biện pháp quân sự tàn bạo đối với chính sự tồn tại của chúng tôi - từ Ferguson tới Palestine.”
Hoặc Dân biểu Jamaal Bowman, người gần đây đã đăng, “Là một người da đen ở Mỹ… trải nghiệm của tôi về sự bất công có hệ thống… cho thấy quan điểm của tôi về những gì đang xảy ra hiện nay ở Israel và Palestine.”
Danh sách có thể còn dài dài.
Bây giờ, điều quan trọng là chúng ta không quên tất cả những điều này có bối cảnh chính trị rộng lớn hơn. Tất cả sự căm ghét này được xây dựng trên nền tảng khoa trương của xung đột giai cấp. Đừng quên rằng chính Michael Bloomberg đã nói với chúng ta rằng nông dân Mỹ “thiếu chất xám” và bà Clinton, người đã gọi những người bảo thủ là một “đám xấu xa (basket of deplorables)”.
Đừng quên chính Barack Obama đã cười nhạo những người theo đạo Cơ đốc yêu nước vì “bám vào Chúa và súng ống” và Don Lemon đã cười nhạo chúng ta là những “kẻ ngu dốt (rubes)”. Và đừng bao giờ quên rằng Tổng thống Biden đã gọi những người theo chủ nghĩa truyền thống Mỹ là “cặn bã của xã hội (dregs of society)”.
Các nhà lãnh đạo tư tưởng của đất nước chúng ta đã bước ra. Họ không còn che giấu sự thù hận nữa. Họ thực sự đã cho bạn biết họ là ai và họ nghĩ gì.
Họ đã vén bức màn tâm hồn của mình lên và cho bạn thấy rằng họ là những kẻ phân biệt chủng tộc bạo lực và những người hung hăng theo chủ nghĩa giai cấp, rằng họ là những kẻ chống Do Thái và họ tin rằng những kẻ hãm hiếp, cướp bóc và chặt đầu trẻ sơ sinh theo đúng nghĩa đen là tương đương về mặt đạo đức với những kẻ không làm như vậy.
Chúa Giêsu đã nói: “Vì lòng dạ có đầy tràn mới trào ra môi miệng (For out of the abundance of the heart, the mouth speaks)”. Sa-lô-môn cũng dạy rằng “miệng kẻ ác giấu sự hung bạo”.
Richard Weaver đã viết rằng “ý tưởng luôn uôn có hậu quả”.
Có lẽ chúng ta nên bắt đầu nghe theo lời nói của những người này và ngừng bào chữa cho sự định kiến ngu ngốc của họ về chủng tộc, giai cấp, màu da và quốc tịch như là cường điệu. Với những nhà lãnh đạo như thế này đang kiểm soát các trường đại học, phương tiện truyền thông, tòa án và Quốc hội của chúng ta, Galveston rốt cuộc có thể không còn xa Gaza đến thế./.
Tác gỉa Everett Piper, viết chuyên mục cho The Washington Times và là cựu chủ tịch trường đại học
https://www.washingtontimes.com/news/2023/oct/22/woke-liberals-arent-hiding-their-hatred-anymore/