2022-07-03
Ai là những kẻ nổi loạn thực sự ?
(By Victor Davis Hanson, July 3, 2022)
Trong
120 ngày vào mùa hè năm 2020, những người biểu tình bạo lực đã phá hủy
khoảng 2 tỷ đô la tài sản và làm bị thương 1.500 cảnh sát trong cuộc bạo
động dẫn đến hơn 35 người chết.
Bởi vì các thị trưởng và thống
đốc tiểu bang xanh coi những kẻ xúi giục BLM và Antifa là những người
lính đường phố hữu ích, hầu hết những người bị bắt chưa bao giờ bị xét
xử trước tòa. Những kẻ côn đồ đường phố không phải trả giá gì khi tuyên
bố mình là chủ sở hữu trên thực tế của các khu vực trung tâm thành phố
Seattle, nơi mà chính cảnh sát thừa nhận là khu vực cấm. Tại sao các
quan chức công quyền ở các tiểu bang xanh phớt lờ bạo lực? Họ tin chắc
rằng bạo lực nhận được sự ủng hộ của đa số người dân trong các khu vực
bầu cử cánh tả của họ.
Thật vậy, một số người biểu tượng cho cánh
tả đã cổ vũ bạo lực. Sau thất bại trong nỗ lực tấn công vào khuôn viên
Tòa Bạch Ốc, vào tháng 6 năm 2020, ứng cử viên đảng Dân chủ cho chức phó
tổng thống Kamala Harris đã cảnh báo chúng ta rằng những người biểu
tình “sẽ không bỏ cuộc và họ cũng không nên”. Harris có ý gì khi nói
“không nên?” - khi bà ta biết nhiều cuộc biểu tình vào mùa hè năm đó đã
kết thúc bằng bạo lực khủng khiếp? Liệu bà ấy có liều lĩnh theo cách mà
Trump đã nói là khi khuyến khích một cuộc biểu tình vào ngày 6 tháng 1
không?
Kiến trúc sư của “Dự án 1619” Nikole Hannah-Jones đảm bảo
với quốc gia rằng việc phá hủy khối lớn (tài sản của người khác) không
phải là một tội ác thực sự. Chris Cuomo của CNN lớn tiếng nói rằng biểu
tình bạo lực và bạo loạn là truyền thống của Mỹ. Những tiếng nói quốc
gia này có kêu gọi sự bình tĩnh trong nhiều tuần bạo động và cướp bóc
không?
Không có cuộc điều tra nào, không có ủy ban quốc hội nào,
và không có tiếng nói phẫn nộ từ cánh tả trong nhiều tháng tàn sát như
vậy. Thật vậy, phần lớn các cuộc biểu tình bạo lực đã được tạo điều kiện
bởi các phương tiện truyền thông xã hội mà không quan tâm rằng chính
phương tiện của họ đã được sử dụng để đốt phá và cướp bóc.
Cuộc tấn công vào các chuẩn mực và tục lệ
Dân
biểu Maxine Waters (D-Calif.) đã kêu gọi phe bà phải theo dõi và la hét
vào mặt các quan chức chính phủ Trump để họ sẽ mất tự do ở nơi công
cộng. “Và nếu bạn nhìn thấy bất kỳ ai từ Nội các đó trong nhà hàng,
trong cửa hàng bách hóa, tại trạm xăng, bạn sẽ ra ngoài và tạo ra một
đám đông. Và bạn tấn công họ. Và bạn bảo họ rằng họ không được chào đón
nữa, ở bất cứ đâu,” bà ấy xúi giục như vậy.
Các tập đoàn bắt đầu
tẩy chay các sự kiện bị coi là không theo phe tự do vì lo sợ chính họ bị
tẩy chay. Các vận động viên chuyên nghiệp không chào cờ được coi là yêu
nước, chào cờ là hành động phản động. Các nhóm cánh tả, được cổ vũ bởi
những ông lớn của đảng Dân chủ, bắt đầu phá hủy các bức tượng của các
tướng lĩnh Liên minh miền Nam — nhưng chỉ là bước đầu để hạ bệ Đài tưởng
niệm Lincoln và các bức tượng khác của Lincoln, Jefferson và Frederick
Douglass.
Từ năm 2015-16, cựu Ngoại trưởng Hillary Clinton không
bị trừng phạt vì đã xóa hàng nghìn email được cho là cá nhân của bà trên
một máy chủ riêng bất hợp pháp. Để che dấu vết của mình, bà đã ra lệnh
phá hủy các máy móc của mình, mặc dù nhiều người đã có trát hầu tòa.
Clinton
cũng tìm cách bẻ cong toàn bộ bộ máy của cuộc bầu cử tổng thống Hoa Kỳ
năm 2016. Trò ma mãnh của Clinton được giấu sau ba bức tường lửa - Ủy
ban Quốc gia Đảng Dân chủ, công ty luật Perkins-Coie và công ty nghiên
cứu đối lập Fusion GPS để che giấu các khoản thanh toán có theer là bất
hợp pháp của bà, nhờ đó mà Christopher Steele, một cựu điệp viên nước
ngoài, hỗ trợ bà bằng cách tiêu diệt chiến dịch của Donald Trump.
Steele
đã chứng tỏ một kẻ lừa đảo vụng về đã khai thác tiền của Clinton, bạn
bè và cấp dưới cũ của bà để tạo ra một “hồ sơ” giả mạo gồm những lời đồn
đại, dối trá và vu khống nhằm khiến Trump không thể đắc cử được. Không
sao cả — Steele đã sử dụng các mối liên hệ của Bộ Ngoại giao Clinton và
các khách hàng của chính phủ cũ để biên soạn và gieo mầm những lời dối
trá cho một cơ quan truyền thông ngu ngốc nhằm làm suy yếu đối thủ chính
trị của bà và sau đó phá hoại nhiệm kỳ tổng thống Trump.
Cuộc chiến chống lại các định chế
Cánh
tả, theo phong cách cách mạng, đã tiến hành một cuộc tấn công lâu dài
và không hối tiếc vào các quy tắc hiến pháp và các thể chế lâu đời — bất
cứ khi nào họ cảm thấy chúng không còn có lợi cho các chương trình nghị
sự cấp tiến của chính mình.
Barack Obama đã tuyên bố trong lễ
tang dành cho cố dân biểu John Lewis (D-Ga.) rằng filibuster [thủ tục
cho phép nói đến hết giờ tại Thượng Viện] là phân biệt chủng tộc và phải
chấm dứt — mặc dù với tư cách là thượng nghị sĩ, Obama đã sử dụng nó và
tuyên bố nó là điều cần thiết.
Cử tri đoàn? Khi cái gọi là “bức
tường xanh” sụp đổ, nó đã biến đổi từ chỗ có giá trị thành một thứ lỗi
thời làm phá sản. Trên thực tế, cánh tả muốn thành lập hai tiểu bang màu
xanh mới (Đặc khu Columbia và Puerto Rico) để có nhanh 4 thượng nghị sĩ
cánh tả, đồng thời thông qua luật bầu cử của liên bang để làm cho các
yêu cầu ID cử tri là bất hợp pháp ở các tiểu bang có hiến pháp quy định
như vậy.
Không có biên giới. Trong hai năm, Joe Biden, một lần
nữa theo phong cách cách mạng thực sự, đã đơn giản bãi bỏ luật nhập cư
liên bang bằng sắc lệnh. Trong vòng chưa đầy hai năm, ông đã chào đón 3
triệu người nhập cư bất hợp pháp mà không cần kiểm tra — hoặc xét nghiệm
hoặc tiêm chủng COVID-19 — trong một đại dịch mà các nhân viên liên
bang và quân nhân chưa được tiêm chủng phải đối mặt với việc bị sa thải.
Biden đã tuyên thệ trung thành thực hiện luật pháp của Hoa Kỳ, nhưng
sau đó không lâu sau đó đã phá hủy luật nhập cư như chúng ta đã biết.
Không có tiền lệ nào bãi bỏ toàn bộ một đạo luật theo cách đơn giản như
vậy.
Được thúc đẩy bởi các tỷ phú cánh tả, phe tả đã thực hiện
một nỗ lực trong nhiều năm để bổ nhiệm các công tố quận ở các thành phố
lớn theo chủ nghĩa hư vô thuần túy: không thực thi luật pháp, thả những
tội phạm bị bắt mà không có cáo trạng, chấm dứt bảo lãnh tiền mặt và thả
trước thời hạn những người vi phạm pháp luật đã bị kết án nặng. Nguyên
tắc chỉ đạo là lý thuyết mang tính cách mạng rằng luật pháp là một cấu
trúc đơn giản được sử dụng để chống lại những người bị gạt ra ngoài lề
xã hội và người nghèo, và do đó luật pháp có thể bị bỏ qua hoặc loại
trừ.
Không còn tự do ngôn luận trong khuôn viên trường đại học.
Những khách đưa ra ý kiến thiểu số có nguy cơ bị lấn át hoặc rơi vào
tình trạng nguy hiểm về thể xác - với điều gần như chắc chắn rằng những
kẻ tấn công họ sẽ phải đối mặt với rất ít hậu quả, nếu có.
“Không
gian an toàn”, ký túc xá và lễ tốt nghiệp thường không phân biệt chủng
tộc — tất cả đều cố ý vi phạm, về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, luật dân
quyền từng được ca ngợi. Tại nhiều trường đại học, giảng viên và giảng
viên tiềm năng được yêu cầu viết “tuyên bố đa dạng chủng tộc.” Bất kỳ
giáo sư bất đồng chính kiến nào cũng sẽ bị xem xét kỹ lưỡng tiểu sử
của mình về tội ác tư tưởng, và sau đó bị bôi nhọ là "phân biệt chủng
tộc" hoặc "phân biệt giới tính" - như một lời cảnh báo rõ ràng cho những
người khác hãy giữ im lặng.
Có một cuộc chiến tranh cách mạng
đang được tiến hành chống lại Tòa án Tối cao, bởi vì tòa không còn làm
luật vượt thẩm quyền (legislate from the bench). Nếu Tòa án từng được
yêu mến như một thể chế mang tính biểu tượng, là một loại cơ quan có
quyền tư pháp, lập pháp và hành pháp, tất cả trong một, thì bây giờ nó
hoàn toàn bị coi thường là phản cách mạng. Thật vậy, nó được tuyên bố là
bất hợp pháp và các phán quyết của nó sẽ bị bỏ qua.
Cựu giáo sư
luật, Thượng nghị sĩ Elizabeth Warren (D-Mass.) la hét về sự cần thiết
phải tăng nhân số Tòa án - một nỗ lực nổi loạn nhằm chấm dứt 160 năm
luật tư pháp và tục lệ, điều đó sẽ không thể thực hiện được nếu không
kết thúc 180 năm filibuster.
Thượng nghị sĩ Chuck Schumer
(D-N.Y.) đã gọi tên các Thẩm phán Neil Gorsuch và Brett Kavanagh trước
cửa Tòa án, đưa ra những lời cảnh báo trong Kinh thánh về bạo lực cho cả
hai: “Các ông sẽ không biết điều gì sẽ xảy ra với các ông nếu tiếp tục
với những phán quyết tồi tệ. ”
Loại thượng nghị sĩ Hoa Kỳ đã muốn
kêu gọi đám đông “giáng đòn” vào các thẩm phán hoặc khi ông ta đe dọa
thêm, rằng cả hai ông “đã gây ra cơn lốc và [họ] sẽ phải trả giá.” Giá
bao nhiêu? Cơn lốc nào?
Liệu những lời đe dọa về thể xác như vậy
có kích động việc tìm kiếm công lý tại tòa án sẽ trở nên điên rồ hay
không — như trong trường hợp gần đây của Nicholas John Roske, 26 tuổi,
bị bắt có vũ trang gần nhà của thẩm phán Kavanaugh và đang phải đối mặt
với cáo buộc mưu sát một thẩm phán của Tòa án tối cao?
Việc rò rỉ
bất hợp pháp các bản nháp dự thảo ý kiến trong tương lai không phải là
trái pháp luật mà là tiếng nói của lương tâm - miễn là nó được coi là
một công cụ hữu hiệu khác của cánh tả để đe dọa các thẩm phán bảo thủ.
Những
người cánh tả, được các chính trị gia Dân chủ ủng hộ, giờ đây thường
xuyên tập trung đông người, vây quanh, la hét và tìm cách đe dọa tại nhà
của các thẩm phán Tòa án tối cao bảo thủ — một vi phạm trọng tội không
bao giờ bị truy tố.
Joe Biden, người tuyên bố Trump không thể
hiện sự tôn trọng đầy đủ đối với cơ quan tư pháp, giờ đây khi ở nước
ngoài tấn công dã man Tòa án Tối cao Hoa Kỳ bằng những lời lẽ lạc đề
trước những người nước ngoài tươi cười của ông.
Tóm lại, các luật
được cho là không liên quan và bị các tiểu bang, thành phố và quận tùy ý
bỏ qua — tùy thuộc vào mức độ hữu ích hoặc cản trở của chúng đối với
chương trình nghị sự của cánh tả.
Thật vậy, những người cánh tả
đôi khi là những người cực đoan về quyền của các tiểu bang. Họ tấn công
thẩm quyền của chính phủ liên bang về các vấn đề nhập cư và chỉ cần vô
hiệu hóa nó — bằng chứng là 550 khu vực pháp lý của các thành phố trú ẩn
trong các tiểu bang màu xanh được lập ra để vô hiệu hóa luật nhập cư
liên bang.
Tuy nhiên, vào những lúc khác, cánh tả tìm cách bóp
chết quyền của các tiểu bang. Hiện tại, họ đang kêu gọi chính phủ liên
bang, trong sự vi phạm Tu chính án Hyde, vô hiệu hóa quyền của các tiểu
bang trong việc thiết lập luật phá thai — bằng cách tạo các phòng khám
phá thai trên các căn cứ quân sự liên bang và công viên quốc gia bên
trong các tiểu bang đỏ (nghĩa là ở các bang có khoảng 10% ca phá thai
hàng năm so với số ca toàn quốc).
Các mẫu số chung không phải là
các nguyên tắc - mà chỉ là việc duy trì quyền lực, và quan niệm rằng
luật pháp là linh hoạt và chỉ đạt được tính hợp pháp khi phát triển giáo
điều cánh tả.
Các cơ quan cách mạng của chúng ta
Cựu
Giám đốc Chính quyền Obama về Tình báo Quốc gia James Clapper và Giám
đốc CIA John Brennan đều đã tuyên thệ — không có hậu quả pháp lý — trước
Quốc hội.
Bản thân FBI đã trở thành một lực lượng cảnh sát cách
mạng hơn là một cơ quan điều tra vô tư, tập trung chủ yếu vào tội phạm
nội bộ tiểu bang và tội phạm liên bang. Cựu Giám đốc bị sa thải James
Comey đã giả vờ mất trí nhớ hoặc không biết 245 lần trong các câu trả
lời của mình với lời tuyên thệ trước ủy ban Hạ viện.
Giám đốc lâm
thời sau đó Andrew McCabe thừa nhận đã nói dối ba lần với các nhà điều
tra liên bang và có khả năng đã thảo luận về việc mang máy ghi âm để bẫy
tổng thống Hoa Kỳ. Anh ta chưa bao giờ bị buộc bất kỳ tội liên bang
nào.
Một luật sư FBI, Kevin Clinesmith, đã thay đổi văn bản liên
bang ghi lời khai hữu thệ để làm sai lệch phiên điều trần của FISA. Cựu
Giám đốc FBI Robert Mueller tuyên thệ rằng ông không biết hồ sơ Steele
hay Fusion GPS là gì, mặc dù đó là mấu chốt mở ra cuộc điều tra kéo dài
22 tháng của chính ông.
Không cần phải xem lại nghề nghiệp và văn
bản rùng rợn của luật sư FBI Lisa Page và nhân viên FBI phụ tá của cô
ấy là Peter Strzok, chỉ cần lưu ý rằng cả hai đều đã sử dụng các nguồn
lực của FBI để thực hiện chủ trương chính trị. Toàn bộ cơ quan FBI đã
nhúng tay vào việc thúc đẩy trò lừa bịp thông đồng với Nga, bản thân nó
là một nỗ lực mang tính cách mạng thực sự nhằm phá hủy một chiến dịch
chính trị, một cuộc chuyển đổi tổng thống và một chức vụ tổng thống.
Theo
kiểu của Stasi Đông Đức trước đây, FBI săn đuổi các đối thủ chính trị
bên cánh hữu bằng cách canh chừng các phụ huynh tại các cuộc họp hội
đồng nhà trường, cử một nhóm SWAT để bắt một người ủng hộ Trump nhiệt
tình là Roger Stone, đến nhà của nhà báo James O'Keefe vào đêm khuya để
tịch thu các bản tin và thiết bị của anh ta, đồng thời đưa cựu cố vấn
Tòa Bạch Ốc Peter Navarro vào cùm chân thực sự. Mẫu số chung là FBI đang
phát triển thành một dịch vụ cứu vãn tổ chức gia đình Biden, cho dù
bằng cách đóng băng máy tính xách tay buộc tội Hunter Biden hay săn lùng
nhật ký tồi tệ của Ashley Biden hoặc đe dọa những người chỉ trích
Biden.
Tuy nhiên, khi được yêu cầu xuất trình điện thoại di động
có liên quan của các đặc vụ có thể bất tuân, FBI tuyên bố rằng dữ liệu
đó đã bị xóa, họ nhún vai và không tuân thủ. Rõ ràng, ban lãnh đạo FBI
lo ngại mối quan hệ với đám truyền thông chính trị quan liêu, cấp tiến
của Washington hơn là lo ngại hậu quả của việc vi phạm luật mà họ đã
tuyên thệ tuân thủ.
Do đó, giới truyền thông và giới thượng lưu
cánh tả đã không còn sự ghét bỏ truyền thống của họ đối với các cơ quan
liên bang, dù là FBI, CIA hay Bộ Quốc Phòng. Thật vậy, cánh tả đã yêu
những người có huy hiệu và súng — nhưng chỉ với tư cách là một lực lượng
cách mạng hiệu quả hơn nhiều so với Quốc hội vụng về trong việc bật đèn
xanh cho các chương trình nghị sự cấp tiến của họ và biến cuộc sống trở
thành địa ngục cho đối thủ của họ.
Bầu cử
Đối
với việc bác bỏ kết quả của các cuộc bầu cử liên bang và tiểu bang, đối
với những người theo chủ nghĩa cánh tả, tính hợp lệ của một cuộc bầu cử
phụ thuộc vào việc phe cánh tả là người chiến thắng hay kẻ thua cuộc.
Khi Hillary Clinton thua cuộc bầu cử vào năm 2016, đối thủ của bà đã trở
thành “bất hợp pháp”. Bà tham gia "Kháng chiến" và sau đó khuyên Joe
Biden từ chối kiểm phiếu nếu ông ta thua phiếu phổ thông. Không ai tố
cáo bà ấy đang gây nguy hiểm cho các định chế tối cao hoặc bà ấy đang
nổi loạn.
Đối với nhà báo Molly Ball của Time, nỗ lực của tỷ phú
nhằm phá hoại cuộc bầu cử năm 2020 bằng cách chi hàng trăm triệu đô la
để chiếm đoạt công việc của các nhân viên quận trông coi về bầu cử là
một “âm mưu” ngông cuồng. Đối với cựu luật sư Lầu Năm Góc của Obama,
Rosa Brooks vào năm 2017, nhiệm kỳ 11 ngày của Tổng thống mới nhậm chức
Donald Trump đã là một dịp để cân nhắc những lợi thế tương đối của việc
luận tội, viện dẫn Tu chính án thứ 25 — hoặc một cuộc đảo chính quân sự
để loại bỏ ông.
Ứng cử viên thống đốc bang Georgia thất bại,
Stacey Abrams đã trở thành một nhân vật sùng bái cánh tả khi đi lưu diễn
khắp đất nước tuyên bố bà là mới thống đốc thực sự của tiểu bang của
mình, dù đã thua 50.000 phiếu bầu.
Đe dọa bạo lực
Cựu
phó tổng thống và “người đoàn kết” Joe Biden khoe rằng ông ấy muốn đánh
bại Tổng thống Trump: “Nếu chúng tôi còn học trung học, tôi sẽ đưa ông
ấy ra sau phòng tập thể dục và đánh cho một trận. . . ” hoặc "Ông ta là
kẻ bắt nạt từng đùa cợt khi tôi còn nhỏ rằng tôi nói lắp và tôi đã đập
vào miệng anh ta."
Chúng ta có nhớ khi Thượng nghị sĩ Cory Booker
(D-N.J.), một ứng viên tổng thống khác đầy hy vọng vào năm 2020, đã
trình bày rằng, “Testosterone của tôi đôi khi khiến tôi muốn cảm thấy
muốn đấm ông ấy [Trump], điều này sẽ có hại cho ông già này, ông ta sẽ
bị bầm dập nếu tôi đã làm điều đó. Đây là loại người yếu ớt. ”
Robert De Niro cũng tuyên bố tương tự rằng anh ấy đã để mắt đến Trump, "Tôi muốn đấm vào mặt anh ấy."
Những
lời đe dọa như vậy có gây ra hậu quả gì không? Có thể. Vào ngày Trump
nhậm chức, Madonna đã kích động một đám đông bên ngoài Nhà Trắng bằng
cách cảnh báo rằng bà đã nghĩ đến việc làm nổ tung Tòa Bạch Ốc. Diễn
viên hài Kathy Griffin đã làm một video trong đó cô ấy giơ một cái đầu
giả của Trump đã bị chặt.
Ngày nay ít người còn nhớ đến James
Hodgkinson - một cựu nhân viên trong chiến dịch của Bernie Sanders - và
năm 2017, anh ta cố gắng ám sát các nghị sĩ Đảng Cộng hòa tại buổi tập
cho một trận đấu bóng chày từ thiện.
Vì vậy, vâng, chúng ta hãy
lo sợ rằng nền dân chủ đang chết dần trong bóng tối của truyền thông.
Những kẻ nổi loạn thực sự đang tìm cách phá bỏ Hiến pháp, chấm dứt hàng
thế kỷ các tập tục và truyền thống, để biện minh cho việc sử dụng bạo
lực chính trị và bất tuân tất cả các luật mà họ thấy là bất tiện.
Victor Davis Hanson:
Ông là một nhà sử học quân sự người Mỹ, cây viết chuyên mục, cựu giáo sư kinh điển và học giả về chiến tranh cổ đại. Ông là giáo sư thỉnh giảng tại Cao đẳng Hillsdale từ năm 2004. Hanson đã được Tổng thống George W. Bush trao tặng Huân chương Nhân văn Quốc gia vào năm 2007. Ông là tác giả cuốn The Second World Wars: How the First Global Conflict Was Fought and Won, The Case for Trump and The Dying Citizen mới phát hành.
https://amgreatness.com/2022/07/03/who-are-the-real-insurrectionists-2/