2022-06-30
Cái giá phải trả cho chủ nghĩa chủng tộc của Biden
By Koel Kotkin, June 30, 2022
Joe
Biden có thể đã từng khoe khoang về mối quan hệ hợp tác của mình với
những người theo chủ nghĩa tách biệt, nhưng được cho là ông vẫn mang ơn
giới lãnh đạo và cử tri người Mỹ gốc Phi nhiều hơn bất kỳ chính trị gia
nào trong lịch sử gần đây. Rốt cuộc, chính những cử tri da đen đã để lại
cho ông ta hai chiến thắng quan trọng ở Nam Carolina và Georgia, dẫn
đến việc ông ta được đề cử vào năm 2020. Có lẽ đó là lý do tại sao ông
ta đã hứa trong bài phát biểu nhậm chức của mình là tập trung vào "sự
nhức nhối của phân biệt chủng tộc có hệ thống" và chống sự xâm lấn của
"nạn thượng tôn da trắng.”
Kèm theo lời nói khoa trương, Biden
đã chấp nhận các chính sách phân biệt đối xử một cách trắng trợn mà
Barack Obama có thể đã áp đặt một cách công khai: hỗ trợ đặc biệt cho
các chủ nhà da đen tương lai, hỗ trợ dựa trên chủng tộc cho nông dân da
đen và doanh nghiệp da đen, và nỗ lực chấm dứt lạm phát bằng cách thúc
đẩy "equity" trong lĩnh vực tài chính.
Tuy nhiên, trong khi Biden
đã đặt chủ nghĩa phân biệt chủng tộc - coi chủng tộc trở thành yếu tố
quyết định trong các quyết định của công chúng - là trọng tâm của chương
trình chính trị của mình, trên thực tế, đáng buồn thay, các chính sách
của Biden không giúp cuộc sống của họ tốt hơn chút nào.
Lạm phát
mà thoạt tiên chính quyền của ông cho là tạm thời, và chỉ là mối quan
tâm của “tầng lớp cao cấp”, hiện đang phá hủy các doanh nghiệp nhỏ do
thiểu số sở hữu và ăn mòn tiền tiết kiệm của họ. Thật vậy, nền kinh tế
đang vật lộn của Mỹ dường như là một lý do quan trọng khiến sự ủng hộ
của thiểu số đối với Biden đã không thành công trong nhiều tháng, bao
gồm cả những cử tri da đen. Ngược lại, đảng Cộng hòa đang xây dựng dựa
trên tỷ lệ cử tri thiểu số lớn đáng ngạc nhiên của Trump vào năm 2020;
họ nhận được sự ủng hộ cao nhất từ người gốc Tây Ban Nha và người Mỹ
gốc Phi trong lịch sử gần đây. Sự sụp đổ của Roe có thể ảnh hưởng đến
điều này, đặc biệt là đối với phụ nữ, mặc dù nhiều người Latinh cũng là
người Công giáo sùng đạo và nhiều người trong số họ, cũng như nhiều cử
tri da đen, cũng tham dự các nhà thờ Cơ Đốc giáo.
Thật vậy, các
vấn đề văn hóa là một phần lý do giải thích cho sự xa lánh của các nhóm
thiểu số, bao gồm việc truyền dạy chủng tộc trong trường học, việc thực
thi pháp luật không hiệu quả và các chính sách về giới tính có vấn đề ở
các trường tiểu học - đủ để gây ra sự bùng nổ giáo dục gia đình ở người
Latinh. Một mô hình tương tự đang xuất hiện trong các cử tri châu Á,
những người đóng vai trò quan trọng trong việc bãi nhiệm biện lý Chesa
Boudin cấp tiến của San Francisco vào tháng này và sự thất bại của các
thành viên hội đồng trường học cấp tiến vài tuần trước đó. Tương tự, làn
sóng chiến thắng của GOP gần đây ở miền nam Texas do người Latinh thống
trị đã thúc đẩy sự chấp nhận các giá trị xã hội bảo thủ và có lẽ là
phản ứng gay gắt nhất đối với sự hỗn loạn đang diễn ra ở biên giới. Khi
đảng Dân chủ bắt đầu mất Thung lũng Rio Grande, nơi họ thống trị trong
một thế kỷ, bạn biết mọi thứ đang thay đổi.
Nhìn chung, trọng tâm
phân biệt chủng tộc của Biden cũng đi ngược lại thực tế nhân khẩu học
đang thay đổi. Khi Biden lớn lên, người Mỹ gốc Phi là thiểu số chủng tộc
chính. Vào cuối năm 2005, người da đen và người Latinh chiếm 14% dân
số. Tuy nhiên, ngày nay, dân số gốc Tây Ban Nha là 62 triệu người, nhiều
hơn rất nhiều so với 47 triệu người Mỹ gốc Phi. Theo Pew, đến năm 2050,
dân số gốc Tây Ban Nha sẽ tăng lên 30% dân số, gấp hơn hai lần tỷ lệ
người da đen. Trong khi đó, người châu Á sẽ tăng từ chỉ 12 triệu người
vào năm 2000 lên hơn ba lần con số đó vào giữa thế kỷ này. Người châu Á
và người Latinh gộp lại sẽ chiếm 40% người Mỹ và đại đa số các dân tộc
thiểu số.
Do đó, ở nước Mỹ hiện đại, các nhà lãnh đạo chính trị
cần phải vượt qua mô hình “đen-trắng” cũ được Biden chấp nhận. Người
Latinh và người Châu Á (cũng như dân số Châu Phi gia tăng từ lục địa
hoặc các đảo) đã trải qua những lịch sử rất khác so với những người xuất
thân từ nô lệ hoặc những người phải chịu đựng dưới thời Jim Crow [thời
kỳ thị da đen]. Mặc dù nhiều người nhập cư cũng đã trải qua sự phân biệt
đối xử; họ cũng tự nguyện đến đây để tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp
hơn.
Nói một cách đơn giản, những luận điệu xung quanh vấn đề
chủng tộc cần phải thay đổi. Thay vì ngôn ngữ được định hình bởi chế độ
nô lệ, những người Mỹ cấp tiến thay vào đó nên chấp nhận điều mà những
người theo chủ nghĩa tự do thống trị các ấn phẩm và sóng phát thanh của
chúng ta không nhận ra: đó là hầu hết người Mỹ không học về chủng tộc
trong các lớp học đại học mà bằng kinh nghiệm cá nhân hàng ngày. Họ sống
ở một quốc gia nơi salsa bán chạy hơn sốt cà chua, Modelo sắp vượt qua
Budweiser để trở thành thương hiệu bia hàng đầu của quốc gia và nhạc
Latin phát triển nhanh nhất ở quốc gia này.
Có lẽ không có gì mâu
thuẫn với câu thần chú phân biệt chủng tộc hơn là sự gia tăng tỷ lệ kết
hôn giữa các chủng tộc, đã tăng vọt từ 5% vào năm 1980 lên 17% ngày
nay. Khái niệm Mỹ không thể khuất phục trước “quyền tối cao của người da
trắng” dường như khó xảy ra khi 10% trẻ sơ sinh có bố hoặc mẹ là người
da trắng và một người không phải da trắng và 12% tổng số người Mỹ gốc
Phi là người nhập cư [không phải nô lệ] từ Châu Phi, Caribe và các nơi
khác.
Đặc biệt, địa lý của sự đa dạng cũng đang thay đổi, với
những tác động chính trị tiềm ẩn. Khi dân tộc thiểu số rời khỏi nội
thành, họ bước vào một vùng hòa nhập hơn, ít bị cô lập hơn về kinh tế.
Trong 50 khu vực đô thị lớn nhất, 44% cư dân sống ở các vùng ngoại ô đa
dạng về chủng tộc và sắc tộc. Trên toàn quốc, tại 53 khu vực đô thị với
hơn 1.000.000 cư dân, hơn 3/4 cư dân da đen và gốc Tây Ban Nha hiện sống
ở các khu vực ngoại ô hoặc ngoại thành.
Ngoài ra còn có sự di
chuyển giữa các khu vực, điều này đang làm cho các tiểu bang đỏ ngày
càng có ảnh hưởng về mặt chính trị cũng như đa dạng. Các nhóm thiểu số
đang rời bỏ các trung tâm “khai sáng” của tôn giáo phân biệt chủng tộc -
New York, California, Illinois - để đến các tiểu bang đỏ của Liên minh
miền Nam cũ, Texas, Arizona, Utah và thậm chí cả Great Plains. Không khó
để hiểu lý do tại sao: trong báo cáo gần đây của Viện Cải cách Đô thị,
chúng tôi nhận thấy rằng các nhóm thiểu số nhìn chung đã sống tốt hơn
nhiều - về thu nhập và quyền sở hữu nhà ở các vùng màu đỏ đậm hơn so với
các vùng màu xanh “chống phân biệt chủng tộc” ồn ào hơn. Tại Atlanta,
thu nhập điều chỉnh trung bình (adjusted median incomes) của người Mỹ
gốc Phi là hơn 60.000 đô la, so với 36.000 đô la ở San Francisco và
37.000 đô la ở Los Angeles. Thu nhập trung bình của người Latinh ở
Virginia Beach-Norfolk là 69.000 đô la, so với 43.000 đô la ở Los
Angeles, 47.000 đô la ở San Francisco và 40.000 đô la ở New York.
Một
số người phe cánh hữu lo sợ và những người phe cánh tả hy vọng, rằng
phong trào này sẽ kéo các bang màu đỏ hòa nhập với những di dân từ những
ngôi nhà xanh trước đây. Điều này có thể đúng về mặt phá thai hoặc sự
khoan dung đối với Donald Trump, nhưng những người cấp tiến thường quên
điều gì đã thúc đẩy mọi người di chuyển. Hầu hết các nhóm thiểu số,
giống như những người khác, có nhiều điều quan trọng hơn phải lo lắng
hơn là nơi họ tham gia vào các hoạt động chủng tộc - họ muốn có cơ hội
tạo ra cuộc sống tốt đẹp hơn cho bản thân và gia đình.
Vì vậy,
thay vì những lời thú tội về phân biệt chủng tộc và áp dụng Critical
Race Theory, Biden tốt hơn nên giúp những người này bằng cách tập trung
vào nhu cầu của tầng lớp lao động của hầu hết người Mỹ. Xét cho cùng,
dân tộc thiểu số chiếm hơn 40% tầng lớp lao động của cả nước và sẽ chiếm
đa số vào năm 2032. Nếu không có họ, tình trạng thiếu lao động của đất
nước chúng ta và các vấn đề về già hóa sẽ còn tồi tệ hơn nhiều. Đối với
tất cả những gì mà cánh tả xác định trên lý thuyết pha trộn
(intersectional), dường như rất ít người kết nối chủng tộc và giai cấp.
Cuối
cùng, vấn đề chủng tộc chỉ có thể được giải quyết bằng cách giải quyết
các vấn đề kinh tế cơ bản mà người Mỹ thuộc mọi chủng tộc phải đối mặt.
Thay vì ám ảnh về tội lỗi nguyên thủy của chế độ nô lệ, chúng ta cần tập
trung vào việc tạo cơ hội cho tất cả những người thiếu nó. Trợ cấp và
phân phối đặc biệt chỉ có thể chi trả cho một số ít người tương đối.
Nhưng các chính sách ủng hộ tinh thần kinh doanh, nhà ở thân thiện với
gia đình và hồi hương công nghiệp sẽ tạo ra kết quả tích cực lâu dài
hơn, đặc biệt nếu tăng trưởng có thể được hướng đến các khu vực khó khăn
của miền Nam, phía nam của Chicago hoặc các khu vực phía đông Los
Angeles, Bronx, San Antonio, hoặc Fresno.
Vì vậy, chìa khóa để
chấm dứt sự đối kháng chủng tộc không nằm ở các chương trình bình đẳng,
mà nằm ở tăng trưởng kinh tế và cơ hội. Sự đoàn kết không thể chỉ được
gợi ra trong một khoảng thời gian ngắn - trước tiên mọi người cần cảm
nhận được điều đó trong tài khoản ngân hàng của họ. Điều này sẽ không
đạt được thông qua một chiến dịch đền tội quốc gia hoặc thông qua việc
đánh vào một trò chơi chủng tộc có tổng bằng không. Nếu Biden thực sự
quan tâm đến các dân tộc thiểu số của Mỹ, mục tiêu phải đơn giản: giúp
họ tìm ra con đường dẫn đến thịnh vượng và độc lập tài chính, cùng với
phần còn lại của đất nước.
https://unherd.com/2022/06/the-cost-of-bidens-race-war/